“Thôi bỏ đi, quá xa vời.” Nhiếp Nhiên rõ ràng không có tâm trạng muốn tiếp tục bàn luận sâu thêm nữa.
Hoắc Hoành không giết cô là đã tốt lắm rồi, còn lấy anh ta nữa. Đây không phải là chủ động đưa tới miệng cọp sao?
“Tin tôi đi, cô cứ trang điểm xinh đẹp một chút, nói không chừng tối nay là xong rồi.”
Vệ Vi nghĩ tới lời Lưu Chấn dặn dò lúc gần đi, nói là nhất định phải nghĩ ra tất cả các cách để Nhiếp Nhiên nắm được Hoắc Hoành.
Vì thế, cô ta vội vàng giục Nhiếp Nhiên một lần nữa tới phòng trang điểm.
Nhiếp Nhiên cứ thế bị đẩy vào phòng trang điểm. Cô cẩn thận quan sát một lượt, sau khi xác định không có thiết bị điện tử nào khác, lúc này mới khóa cửa lại, lau sạch một số chỗ trên mặt.
Cô đánh phấn nền giảm đi một tông, kẻ lông mày dài hơn một chút. Tóc được búi lên cao, phần tóc mái dày bịch được kẹp về phía sau, tóc mai cũng được vuốt gọn gàng sau tai. Nhìn tổng thể đường nét khuôn mặt không có gì thay đổi mấy, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp khác hẳn ngày thường.
Khi cô trở ra một lần nữa, Vệ Vi lập tức bị kinh ngạc, sau đó là gật đầu hài lòng, “Được đó, được đó, không ngờ trình độ trang điểm của cô cũng rất được đó.”
Cô ta không ngờ được rằng, sau khi Nhiếp Nhiên thật sự sửa soạn trang điểm một lượt cũng khá bắt mắt đấy chứ.
“Được rồi, tiểu mỹ nữ của tôi, tối nay lôi hết bản lĩnh trên người cô ra để quyến rũ người đàn ông này đi.” Cô ta ghé vào tai Nhiếp Nhiên trêu ghẹo một câu.
Nhiếp Nhiên giả bộ ngại ngùng, di chân, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.
Vệ Vi dẫn cô thẳng xuống tầng, một chiếc xe thương vụ màu đen đã sớm đỗ ở cửa.
Cô ta cung kính chào một tiếng, “Nhị thiếu.”
Quả nhiên, cửa sổ hạ xuống, gương mặt Hoắc Hoành xuất hiện sau cửa xe.
“Nhị thiếu, Diệp Lan đã chuẩn bị xong rồi.”
Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên bên cạnh, tuy khuôn mặt đó chỉ hơi trang điểm một chút thôi, thay đổi không lớn lắm, nhưng đã đẹp hơn rất nhiều so với dáng vẻ vốn có. Cô mặc một bộ lễ phục màu khói xám, bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài, tay áo ren xõa xuống khiến anh nhất thời có một cảm giác kích động muốn trực tiếp xé rách.
“Cảm ơn.” Giọng anh khàn đi nhiều, ánh mắt cũng trở nên xa xăm hơn.
Vệ Vi thấy được sự thay đổi của Hoắc Hoành, mặt không biến sắc đẩy Nhiếp Nhiên tới cạnh xe của anh, sau đó gật đầu chào và rời đi.
A Hổ lập tức mở cửa, Nhiếp Nhiên lên xe vừa ngồi xuống, Hoắc Hoành liền nói: “Hôm nay cô rất xinh.”
“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên khẽ cười, ngay lập tức muốn tránh xa anh ra một chút, tiện tay chắn lên ngực mình.
Cô không quên chuyện vừa rồi mắt Hoắc Hoành rơi trên ngực mình chẳng khác nào mắt sói.
Sau khi thấy hành động nhỏ của cô, lúc này Hoắc Hoành mới không nỡ mà dời mắt đi, “Chút nữa cô nhớ phải ở cạnh tôi, không được chạy lung tung.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Tuy Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng lại tính toán phải làm gì để tránh xa Hoắc Hoành.
Tới lúc đó, cô phải tìm nơi nào khuất để theo dõi hành động của Lưu Chấn, ngộ nhỡ có chuyện gì còn ra tay, nếu không có thì yên lặng ngồi yên ở trong góc cho tới khi bữa tiệc kết thúc.
Chiếc xe lăn nhanh trên đường cao tốc, nhìn cây cối hai bên đường không ngừng đẩy lùi về phía sau, trong lòng cô chỉ cảm thấy phiền não.
Lại một tuần nữa trôi qua, không biết chỗ Lệ Xuyên Lâm đã tìm thấy manh mối gì trong mớ tài liệu chưa, cô đã không còn tâm trạng ở đây chơi trò chơi với đám người này nữa rồi.