Trong bữa tiệc tối lần trước, khi nhìn thấy Lưu Chấn thân thiện với Hoắc Mân thì cô đã thấy có gì đó không ổn rồi. Hơn nữa, Hoắc Hoành chẳng phải người hiền lành gì, sao có thể chịu đựng Lưu Chấn phản bội hết lần này tới lần khác chứ, rõ ràng là không thể nào rồi.
Nhưng thế thì cũng có tác dụng quái gì? Chẳng có gã cảnh sát ma nào ở đó, Hoắc Hoành ăn uống no đủ rồi đi, đến lúc đó chỉ còn một kho hàng trống trơn, mấy tháng nằm vùng này của cô coi như uổng phí.
Đúng lúc trong lòng cô cũng đang vô cùng thì đột nhiên một tiếng súng vang lên, cửa đột nhiên bị phá hỏng.
“Cảnh sát đây, tất cả không được nhúc nhích!”
Vừa nghe thấy cảnh sát hét lên như thế, Nhiếp Nhiên mới âm thầm thở phào trong lòng.
Người trong phòng lập tức rơi vào rối loạn, Nhiếp Nhiên túm lấy tay Vệ Vi, sợ hãi hét lên, “Chị Vi, cứu tôi với!”
Nhưng giờ Vệ Vi nào còn sức đi lo cho Nhiếp Nhiên, cô ta gạt tay cô ra rồi vội vã xông ra cửa.
Nhiếp Nhiên đoán chắc sẽ có cảnh sát đuổi theo. Quả nhiên, Vệ Vi vì bị cô kéo lại vài giây nên nhanh chóng bị một viên cảnh sát bắt được.
“A...” Vệ Vi hét lên một tiếng kinh hãi, tay đấm chân đá giãy giụa.
“Không được nhúc nhích!” Cảnh sát vặn tay, đè cô ta xuống đất.
Mà Nhiếp Nhiên đang đứng cách Lưu Chấn quá xa, vốn muốn sau khi khống chế xong Vệ Vi sẽ tới kéo chân Lưu Chấn, nhưng không ngờ Lưu Chấn lại nhân lúc hỗn loạn chạy luôn ra cửa sau.
Chết tiệt! Lại không bắt được lão già này rồi!
Nhiếp Nhiên còn đang ảo não thì đột nhiên đầu gối cô bị đá một cái, cô còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị khống chế rồi.
“Không được nhúc nhích!” Giọng của một cảnh sát nữ vang lên.
Nhiếp Nhiên bị bẻ tay đè vào tường, không thể động đậy.
Tốt xấu gì cô cũng là truyền kỳ trong giới sát thủ, không ngờ lại có ngày bị một viên cảnh sát nhỏ đè chặt vào tường, quả thực mất mặt.
Nếu không phải thân phận của cô không thể tùy tiện lộ ra thì cô đã sớm đá bay viên cảnh sát này rồi, cần gì phải chịu ấm ức bị dán mặt vào tường thế này chứ?
“Sao hả, bắt được bao nhiêu người?” Phó Cục trưởng mặc áo chống đạn, thân thể béo tròn, đi ra khỏi thang máy.
“Báo cáo Cục phó, ngoài Lưu Chấn ra, đều bắt sống được hết.” Một viên cảnh sát nói với Phó Cục trưởng.
“Vậy nhóm của Đội trưởng Lệ đâu rồi?” Phó Cục trưởng nhìn quanh trong phòng, sau đó nhíu mày hỏi.
“Đội trưởng Lệ vừa dẫn người đuổi theo Lưu Chấn.”
Phó Cục trưởng gật đầu, vung bàn tay to bè lên, nói, “Dẫn tất cả đi.”
“Vâng!”
Vệ Vi và Nhiếp Nhiên một trước một sau bị áp tải ra ngoài, vừa xuống lầu đã thấy Đội trưởng Lệ từ xa đi tới.
Hai người nhìn nhau một chút, Nhiếp Nhiên thấy sắc mặt anh ta không được tốt thì trong lòng cũng thấy nặng nề.
Chẳng lẽ là... không bắt được người sao?
Vì đang bận tự hỏi nên bước chân cô cũng chậm lại, không ngờ bị nữ cảnh sát kia lạnh lùng quát, “Đi nhanh lên!” Rồi tiện tay đẩy mấy cái.
Lệ Xuyên Lâm từ xa thấy nữ cảnh sát đối xử thô bạo như thế, tuy rằng biết người như Nhiếp Nhiên cũng chẳng phải thiếu nữ yếu đuối gì, nhưng anh ta vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu, “Nhẹ nhàng với cô ấy một chút.”
Nữ cảnh sát hơi kinh ngạc nhìn lãnh đạo của mình, sao tự nhiên ngọn núi băng này lại dịu dàng thế nhỉ?
Nhưng cô ta vẫn đáp, “Vâng...”
Sau đó, cô ta dẫn Nhiếp Nhiên lên xe cảnh sát.
Xe nhanh chóng đi tới cửa của Cục Cảnh sát. Nhiếp Nhiên bị dẫn xuống, đưa thẳng tới một căn phòng thẩm vấn rộng rãi.
Bên trong, toàn bộ đèn được bật lên, chỉ có một mình cô ngồi trong đó.