Lão Tứ kia vừa nhìn thấy thứ này, nếu không phải tay đang bám chặt trên cạnh ghế, có khi ông ta đã nhảy dựng lên rồi
Đó là đồ của ông ta, bởi vì cái hộp sắt kia từng chắn cho ông ta một viên đạn nên lúc nào ông ta cũng mang theo bên người.
Giờ nghe thấy người khác nói là quen mắt, ông ta hoàn toàn hoảng loạn
Tại sao có thể như thế chứ! Sao Hoắc Hoành lại tìm được thứ này?
Chẳng lẽ sát thủ kia vì muốn đề phòng mình bị giết người diệt khẩu nên để lại chiêu cuối này sao? Vốn dĩ ông ta và Hoắc Mẫn đã thỏa thuận, nếu tìm được người ám sát thành công, hoặc kéo được Hoắc Hoành xuống khỏi vị trí này thì ông ta sẽ được một khoản tiền lớn, nhưng bây giờ..
Nghĩ tới dáng vẻ quả quyết không một chút lưu tình nào của đám người này, nỗi sợ hãi giống như một tấm lưới càng lúc càng siết chặt lấy ông ta
Quả nhiên Hoắc Hoành nói rất đúng, có tiền mà không có mạng hưởng thì có tác dụng gì chứ!
Ông ta trơ mắt nhìn người ta vươn tay cầm lấy cái hộp kia..
Thời gian như bị kéo dài ra, cho đến khi đầu ngón tay của người kia sắp chạm vào hộp thì...
Ông ta không thể nhịn nổi nữa! Ông ta lập tức rút súng bên hông ra, quát lên với đám người kia, “Không được nhúc nhích!” So với việc bị họ bắt được thì không bằng ra tay trước để chiếm thế thượng phong, nói không chừng vẫn còn đường sống! Lão Nhị ngồi bên cạnh không nhịn được tức giận hỏi: “Lão Tứ, chú làm gì thế hả?” “Anh..
anh hỏi tôi làm gì ư? Anh Hai, các anh đều muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi còn ngồi chờ chết hay sao?” Người đàn ông ngồi ở vị trí thứ sáu lúc này mới giật mình nói: “Giỏi lắm! Thảo nào vừa rồi anh cứ liên tục thúc giục chúng tôi cách chức của A Hoành, thì ra là anh ngầm làm mấy trò bẩn thỉu phía sau!” “Các người không được tới đây, không được tới đây!” Lão Tứ mở chốt, ngón tay đặt lên cò súng, quát ầm lên với đám người kia
Lão Nhị vội vàng trách móc: “Lão Tử, chứ đừng nóng nảy, mau bỏ súng xuống đi!”
“Chú Tư, dù gì chúng ta cũng là chú cháu với nhau, cháu không làm gì có lỗi với chú, vì sao chú lại muốn giết cháu chứ?” Hoắc Hoành ngồi ở vị trí cao nhất không tỏ ra hoảng hốt hay sợ hãi, híp mắt lạnh giọng hỏi.
Lão Tứ cười lạnh, “Buồn cười, một thằng còn chưa mọc hết lông tóc, dựa vào cái gì mà leo lên đầu ông gây tác oai tác quái chứ!”
Sắc mặt Lão Nhị xanh mét, tức giận trừng mắt với ông ta, “Lão Tứ, chú có biết chú đang nói gì không hả! Đó là con của anh cả.”
Lão Tứ nghe vậy chỉ cười nhạo lạnh lùng, “Chỉ là một thằng con riêng mà thôi! Nếu là Hoắc Mân thì tôi còn chấp nhận, dù sao cũng là con trai ruột thịt của anh Cả, cũng là người chúng ta nhìn lớn lên từ nhỏ! Nhưng nó thì sao chứ, nó là cái thá gì!”
“Lão Tứ, chủ câm miệng lại!”
“Tôi không phục! Lúc trước khi anh cả giao công ty này cho nó, tôi đã không phục rồi! Nếu nói về tuổi tác hay năng lực, nếu là anh Hai, anh Ba, tôi đều phục hết, nhưng chỉ có nó là tôi không phục!” Lão Tứ chĩa súng về phía Hoắc Hoành, thần sắc trở nên điên cuồng.
Hoắc Hoành không tỏ ra sợ hãi, giọng điệu thản nhiên, “Cháu đã quản lý công ty mấy năm rồi, chưa từng bắt các chú phải chịu một viên đạn nào, chưa từng vào Cục Cảnh sát một lần nào, tiền chia mỗi năm đều không ít, thậm chí còn tăng lên, có thể nói chưa từng bạc đãi các chú một chút nào.”
Câu nói này khiến cho mọi người không khỏi gật gù, đòn cân trong lòng lại nghiêng về phía Hoắc Hoành.
“Lão Tứ, chứ đừng có làm bậy nữa! Nơi này do một tay anh Cả gây dựng lên, giao cho con anh ấy là chuyện đương nhiên thôi!”
“Giao cho con anh cả thì tôi không có ý kiến gì, nhưng mà không được giao cho nó!”
Lão Tứ cân nhắc trong lòng, nếu Hoắc Mân ngồi lên ghế quản lý, nói không chừng mình còn giữ được mạng, nhưng nếu là Hoắc Hoành thì ông ta phải chết không thể nghi ngờ
Những lời này rơi vào tai người khác, lại nhất thời mang một nghĩa khác
Hoắc Khải Lãng chỉ có hai đứa con, không thể giao cho Hoắc Hoành, vậy thì chỉ có thể giao cho Hoắc Mân
Nói cách khác, hết thảy hành động ám sát lần này đều là do Hoắc Mẫn đứng sau giật dây sao?
“Anh Tú, anh có biết mình đang nói cái gì không hả!” Lão Lục nghe thấy ông ta lấy lý do này để thoái thác thì tức giận tiến lên định túm lấy tay ông ta.
Súng của Lão Tứ lập tức chĩa về phía Lão Lục, hung tợn nói: “Đừng động đậy! Còn dám chạm vào tôi, tôi sẽ nổ súng đấy!”
Lão Lục là người dễ cáu giận, sao có thể chấp nhận được sự dọa dẫm này chứ, cất bước đi tới trước mặt ông ta, chỉ vào ngực mình, nói: “Anh nổ súng đi! Anh dám bắn tối ư, bắn đi! Tôi muốn xem xem anh bắn tôi thể nào!”
“Chú đừng ép tôi, đừng ép tôi!” Lão Tứ lùi về sau, mồ hôi từ trên trán lăn đầy xuống hai má.
Rõ ràng đã vào cuối thu mà dáng vẻ Lão Tứ cứ như vừa mới ngâm mình trong nước vậy
“Tôi ép anh đấy, sao...”
“Pång!”
Lão Lục còn chưa nói xong, lập tức đã có tiếng súng vang lên trong phòng họp.