“Hả? Bãi mìn này còn có mồi nhử à?”
“Bây giờ mọi người còn có chỗ nào không hiểu không?” Nhiếp Nhiên thì không nặng nề như bọn họ
Chỗ mìn đám cướp biển này chôn đều là hàng đào thải, làm sao có thể nghĩ tới thủ đoạn cao cấp như vậy? Thật ra cô chỉ dọa bọn họ mà thôi, để đề phòng đám người này cảm thấy gỡ mìn quá đơn giản, thiếu cảnh giác, đến lúc đó lại hại chết mình
Đám người này quả nhiên vô cùng lo lắng về vấn đề sống chết, vội vàng hỏi: “Vậy làm thế nào mới có thể biết có phải là mìn bẫy không?” “Xem vận may của mọi người.” Nhiếp Nhiên cố ý dọa bọn họ
“Cái gì?!” Đám người kia sợ hãi
Nhiếp Nhiên thấy mình đã đạt được hiệu quả mong muốn, lại lạnh mặt nói: “Nhớ lấy, mọi người đang đấu tranh và chính mình, không phải vì tôi, cho nên sống chết của mọi người không có bất cứ liên quan gì với tôi
Một khi gây nổ, kinh động đến cướp biển, tôi sẽ mặc kệ mọi người.” Mặc kệ? Tất cả cửa ra là bãi mìn, cho dù cô bỏ lại tất cả mọi người cũng không trốn thoát khỏi đây được
Kha Lỗ khó khăn lắm mới bắt được một cơ hội, châm chọc cô, “Nói như cô có thể ra khỏi nơi này vậy.”
Nhiếp Nhiên chậm rãi cong môi lên cười, “Vậy anh có thể thử xem, xem rốt cuộc tôi có đi được không.” Kha Lỗ tức giận nghiến răng
Thử xem? Chẳng lẽ anh ta thực sự ăn no rửng mỡ đi dụ cướp biển tới à? Con nhỏ chết tiệt này đúng là làm người ta tức chết mà! Kha Lỗ không cãi lại được cô, cũng không đánh lại được cô, chỉ có thể tức giận cầm dao ngồi xổm dưới đất làm việc
Những người khác thấy lớp dạy người mới đã kết thúc, cũng cầm dao bắt đầu cẩn thận theo từng bước vừa rồi của Nhiếp Nhiên quét dọn đất bùn trên mìn
May mà chỗ bùn đất này bị gió biển mưa to xói mòn nên về cơ bản để lộ ra rồi, cho nên cũng không khó tìm
Nhiếp Nhiên nhìn bảy tám người đàn ông ngồi xổm dưới đất giống như con gái thêu thùa đang chậm rãi làm việc
Lý Kiêu đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt u ám, “Cậu cắt hết kíp nổ rồi, sao còn dùng cái này đánh cướp biển được?” “Đến lúc đó nối lại.”
“Nối lại?” Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy câu trả lời của cô, lập tức nâng giọng lên đến quãng tám, “Ở đây có ít nhất trên trăm quả mìn, nối đến chết mất!” Nhiếp Nhiên nhìn bãi mìn mênh mông kia, “Vậy nếu không thì sao, anh còn cách gì hay hơn à?” Huống hồ cô cũng không nói là dùng toàn bộ mìn.
Những lúc cô nói xong, mọi người đều im lặng
Đúng thế, cách một công đôi việc này đã là tốt nhất hiện nay rồi
Không chỉ có thể sử dụng mạn cho mình, còn có thể dọn ra một đường chạy thoát thân..
đường chạy thoát thân? Trong đầu Nghiêm Hoài Vũ lập tức lóe lên một suy nghĩ, anh ta hưng phấn nắm vai Nhiếp Nhiên lắc mạnh, “Đúng vậy, nếu đã có đường chạy thoát thân rồi, tại sao những người dân đảo này không thể đi theo? Dẫn bọn họ cùng đi không phải tốt hơn sao, cần gì phải đánh cướp biển!” Nhiếp Nhiên bị anh ta lắc đến choáng váng, lúc này nghe thấy anh ta nói thế thì cạy tay anh ta ra, “Dân đảo ở đây cũng phải có đến hai trăm người, còn kéo theo cả người nhà thì đi thế nào? Huống hồ mọi người đều biến mất hết, anh tưởng những tên cướp biển canh giữ kia mù à?” “Nhưng cô đào như vậy, chẳng lẽ không sợ bọn canh giữ ở chỗ nào đó âm thầm quan sát à?” Kiều Duy lên tiếng hỏi
Nhiếp Nhiên tự tin nói: “Sẽ không đâu, bởi vì lát nữa tôi sẽ đi giải quyết hết bọn chúng.” Mọi người kinh hoàng nhìn cô, hỏi: “Cô muốn giết bọn chúng?”