Đám người Nghiêm Hoài Vũ thấy ánh mắt u ám lạnh lùng của Nhiếp 3Nhiên lúc rời đi, đều đứng ngây ngốc tại chỗ không dám nhúc nh2ích
Cho đến khi cửa phòng bị cô hất “âm” một tiếng, lú0c này mới giật mình hoàn hồn lại.
Nghiêm Hoài Vũ lo lắ0ng nhìn cánh cửa gỗ bị đóng lại kia, “Có phải Tiểu Nhiên Tử bị3 sốt hỏng đầu rồi không? Sao lại thất thường như vậy?” Những người bên cạnh gật đầu như cái máy.
Đâu chỉ là thất thường mà như biến thành một người khác vậy
Máu lạnh tàn ác, toàn thân tràn ngập sự lạnh lùng ngàn người lạ đến gần khiến người ta kinh hãi
“Không, cô ấy không bị sốt hỏng đầu
Nói chính xác thì đây mới là cô ấy.” Kiều Duy bình tĩnh nói
Từ khi Nhiếp Nhiên cố ý bỏ rơi bọn họ trong sương mù, anh ta đã mơ hồ nhận ra được hình như Nhiếp Nhiên không hề để bọn họ trong lòng, Mặc dù cô chưa bao giờ để lộ ra sự ghét bỏ, cũng sẽ nói cười với người khác, thậm chí còn giúp Hà Giai Ngọc đánh Trương Nhất Ngải, nhưng đến khi thực sự gặp chuyện, cô sẽ gạt bỏ bọn họ ở ngoài, bao bọc mình kín bưng, hoàn toàn không để cho bất cứ ai xâm phạm
Bây giờ bọn họ kéo cô xuống nước hết lần này đến lần khác, đương nhiên cô sẽ tức giận, nóng nảy, thậm chí lộ bộ mặt thật ra
Nghiêm Hoài Vũ ngây ngốc quay lại nhìn về phía Kiều Duy, “Hả? Ý gì thế?” Kiều Duy cười, “Tiếp theo chúng ta đừng quấy rầy cô ấy nữa, để cô ấy nghỉ ngơi đi.” Y Xá gật đầu liên tục như gà con mổ thóc, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi nhìn Kiều Duy: “Đúng đúng, mọi người đừng làm phiền cô ấy nữa
Mẹ tôi nói phần lưng của cô ấy rất nghiêm trọng
Giờ nghĩ xem phải đánh cướp biển như thế nào đi
Ban đầu không phải mọi người đã giao hẹn với ba tôi là đợi cô gái này tỉnh lại thì sẽ đánh cướp biến cho chúng tôi sao?” Kiều Duy mỉm cười, “Đương nhiên, chuyện đánh cướp biển này chúng tôi cần thảo luận kĩ hơn mới được, cô đừng vội.” Mặc dù Kiều Duy kém Hoắc Hoành về sự dịu dàng, nhưng lúc anh ta mỉm cười với Y Xá, vẫn làm trái tim thiếu nữ của Y Xá say mê
“Được, vậy tôi đi nấu cơm cho mọi người.” Cô xoắn vạt áo, ngại ngùng gật đầu, ngoan ngoãn quay vào bếp
“Dùng mỹ nam kế không tệ, nhìn xem cô gái ngốc đó bị anh lừa rồi kìa.” Thi Sảnh châm biếm
Kiều Duy đắc ý nhướng mày với cô ta, “Cô nên mừng vì mỹ nam kế của tôi có tác dụng với cô ấy, nếu không làm sao có thể thuận lợi vào đảo cứu chữa thế này.”
“Xí! Tinh vi!”
“Mọi người cũng lấy hết tất cả quân trang ra thiêu hủy đi.” Lý Kiêu mãi không lên tiếng lúc này đột nhiên nói chuyện.
“Tại sao?” Nghiêm Hoài Vũ là người đầu tiên không đồng ý, làm lính mà lại thiêu hủy quân trang, chuyện gì thế hả? Vả lại, bọn họ cũng không thể mặc bộ quần áo của người dân trên đảo này chạy đi được
Lý Kiêu cau mày nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đóng chặt kia, lạnh lùng giải thích, “Nếu như cướp biển tới, nhìn thấy chúng ta mặc đồ rằn ri, chúng ta sẽ bị đánh chết.”