Y Xá trả lời, “Được, tôi sẽ đi ngay.”
Mấy tên cướp biển kia thấy Y Xá đồn2g ý thì lắc đầu, “Không, không, không, c0húng tao không muốn uống, không muốn uốn0g!” “Mày cảm thấy bây giờ tao sẽ theo ý 3mày à?” Nhiếp Nhiên nghịch khẩu súng trong tay, cười vui vẻ.
“Tao..
tao...”
“Còn uống thuốc cái gì, tôi muốn giết hắn, giết hắn!” Đột nhiên, một cô gái quần áo xộc xệch lao ra từ trong căn phòng nhỏ
Cô ta cầm một con dao trong tay, trong mắt tràn đầy thù hận, lao về phía tên cướp biển đó
Nhiếp Nhiên nhanh tay nhanh mắt giữ lấy cổ tay cô ta lại
Mặc dù những tên cướp biển này chết không có gì đáng tiếc, nhưng giết tên đầu tiên là trấn áp, tên thứ hai cô đe dọa để đạt được mục đích của mình
Nếu như lại giết chết tên thứ hai này thì rất dễ kích thích tính khát máu của bọn chúng
Đến lúc đó, có thể sẽ lưới rách cá chết, không lấy được một chút tin tức nào thật
Cô bé kia thấy dao của mình còn thiếu chút nữa là có thể đâm vào tim tên cướp biển kia thì lại bị ngăn lại, không nhịn được tức giận nói: “Tại sao cô phải cản tôi!” “Tôi làm việc, không thích có người ở bên cạnh nhúng tay vào.” Nhiếp Nhiên nắm cổ tay cô ta, ánh mắt lạnh lùng
Y An Đức thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên, lại nghĩ đến phát súng vừa rồi, lập tức tiến lên hòa giải, “Tiểu Đóa, cô đừng kích động, mau về nghỉ ngơi đi.” Ông ta vừa nói vừa nháy mắt với ba mẹ Tiểu Đóa
Ba mẹ Tiểu Đóa vội vàng chạy tới nửa kéo nửa lối dẫn con gái đã đờ đẫn về nhà
“Thuốc đến rồi, thuốc đến rồi!” Lúc này,Y Xá bê một cái khay đến, phía trên là bốn bát thuốc nước đen sì, mùi cực kì khó ngửi và kích mũi
Tên cướp biển kia khó khăn lắm mới thoát được khỏi lưỡi dao, còn chưa kịp thở phào đã thấy bát thuốc đen sì này đặt ở trước mặt mình
Trong cái khó ló cái khôn, hắn lập tức lên tiếng gây chia rẽ: “Y An Đức ông đừng có hồ đồ, những người ngoài này sao có thể giúp các người được! Bọn chúng muốn chiếm lĩnh nơi này, đến lúc đó nói không chừng bọn chúng sẽ giết sạch các người! Ông mau thả chúng tôi ra, như vậy chúng tôi còn có thể giúp các người!” Y An Đức nói: “Bọn họ chiếm lĩnh nơi này thì sẽ chỉ tốt hơn!” Nhiếp Nhiên nói với Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh: “Cho uống đi.”
Nghiêm Hoài Vũ lập tức bê bát thuốc kia lên, đưa đến miệng tên cướp biển
Tên cướp biển kia liền trợn to hai mắt, xin tha: “Đừng đùng đùng, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!” “Có gì từ từ nói? Vậy muốn hợp tác rồi à?” Nhiếp Nhiên cười nhìn ba tên còn lại, bọn chúng gật đầu liên tục giống như gà con mổ thóc.
“Được, vậy rốt cuộc lúc nào đại ca của chúng mày trở lại?” Tên cướp biển nhìn mấy người bên cạnh rồi mới lên tiếng: “Ba, bốn ngày nữa.” Nhiếp Nhiên ngồi xổm trước mặt gã, không để ý nhận lấy bát thuốc trong tay Nghiêm Hoài Vũ, thổi hơi nóng trong bát trước mặt bọn chúng, “Rốt cuộc là ba ngày hay là bốn ngày?”