Sống đến ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn bị một cô gái trẻ mắng thẳng vào mặt như thế, Kh3a Lỗ tức giận nói: “Cái này..
cái này đương nhiên là phải chọn cách thứ hai 2rồi, cô biết gỡ mìn thì tại sao lại phải chọn cách một chứ hả?”
“Tôi biết, n0hưng không có nghĩa là tôi sẽ thành công.” Câu này của cô làm cho Kha Lỗ lập tức kiề0m chế cơn giận của mình
Anh ta biết rõ không thành công có nghĩa là gì, nhữn3g người khác cũng hiểu rõ
Quả mìn này nổ thì toàn bộ bãi mìn cũng sẽ nổ tung lên theo
Không chỉ Khắc Lý chết mà cô cũng sẽ chết, hơn nữa còn tan xương nát thịt
Gió đêm ào qua vùng đất trống trải này, phát ra từng tiếng rít ghê người
“Nhưng..
nhưng cô không phải quân nhân hay sao? Cô..
cô cũng nên thử xem thế nào chứ...” Lúc Kha Lỗ nói như thế, trong lòng không khỏi chột dạ
Nhiếp Nhiên không tức giận trước những lời anh ta nói, chỉ gật đầu: “Được thôi.” Kha Lỗ nghe thấy thế, còn chưa kịp nói cảm ơn thì lại thấy cô bồi thêm một câu, “Nhưng nếu tôi mà chết, ai giúp các anh đánh cướp biển bây giờ?”
Nụ cười của anh ta cứng đờ trên môi, muốn cười cũng không cười nổi
Nhiếp Nhiên cười châm biếm, “Sao hả, còn muốn chọn cách thứ hai không?” Liên quan tới lợi ích, cô không tin là Kha Lỗ sẽ quyết tâm như cũ
Dám ép cô ư? Lúc này cũng phải để bọn họ nếm mùi vị ấy mới được
Kha Lỗ mím môi, mặt mày nhăn nhó, không nói được lời nào
Nhưng Khắc Lý lại hỏi với vẻ mặt vô tư lự: “Chị, hy sinh là gì ạ?” “Chính là không cứu nhóc, để nhóc chết ấy.” Nhiếp Nhiên nói thẳng ra câu này làm cho mọi người kinh hãi, giơ tay định bịt miệng cô lại
Cô gái này có lương tâm không thế, sao có thể nói thẳng ra như thế chứ! Đây chẳng phải là làm gia tăng gánh nặng tâm lý cho Khắc Lý hay sao? “ỒI” Khắc Lý gật đầu nửa hiểu nửa không, sau đó nhếch miệng cười nói với Y An Đức: “Tộc trưởng, có phải cháu chết rồi thì sẽ đi gặp ba mẹ cháu không?”
Ánh mắt đó không hề có sợ hãi, chỉ có vui vẻ và mong chờ
Y An Đức thấy nó nói như thế thì như bị chạm tới điều gì đó trong lòng, mắt trừng lớn, cảm xúc trở nên kích động, “Không được, không được, nó không thể chết được! Lúc trước tôi từng hứa với ba mẹ của nó trước lúc họ mất, rằng nhất định phải để nó sống sót! Cô thật sự không có cách nào khác hay sao?” “Ba mẹ nó..
đều mất cả rồi ư?” Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn nụ cười ngây ngô trên môi Khắc Lý, trong lòng không khỏi xao động
“Ừ, lúc nó vừa tròn một tháng tuổi thì ba mẹ nó bị cướp giết chết.” Nhiếp Nhiên siết nắm tay lại, im lặng một chút, nói với Y An Đức và Kha Lỗ ở bên cạnh mình, “Hai người bảo mọi người tránh ra xa ngoài bán kính hai mươi mét, để tránh bị ngộ thương.” Y An Đức sợ mình nghe nhầm, lại hỏi lại với vẻ không chắc chắn, “Cô..
bằng lòng cứu sao?” “Nếu một khi xảy ra vấn đề, tôi sẽ tự bảo vệ mình, bỏ rơi nó.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói xong câu này liên tiếp tục tiến lên trước.