Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Khắc Lý chậm rãi dịch chân ra.

Một giây..

hai giây..

ba giây..

thời gian tích tắ0c, tích tắc trôi qua

Thuận th0eo bàn chân của Khắc Lý dần dần di ch3uyển ra xa, bàn tay tất cả mọi người đều vô thức nắm chặt lại

Bọn họ nhìn chằm chằm vào quả mìn đang chôn bên dưới lòng đất

Cảm giác căng thẳng lúc này dường như đã đạt đến đỉnh điểm

Cuối cùng, bàn chân đã hoàn toàn dịch ra khỏi quả mìn

Giây phút ấy, tất cả mọi người đều như ngừng thở

“Không nổ..

quả mìn đó không nổ!” Kha Lỗ lập tức kích động hô hoán

Đám đông nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng trở nên vui sướng.

“An toàn rồi, an toàn rồi!”.

Y An Đức là người đầu tiên nhào đến kiểm tra từ trên xuống dưới cơ thể Khắc Lý, sau đó hoảng hốt nói, “Thằng nhóc này, có biết là đã làm chú sợ chết khiếp không!” Khắc Lý vặn ngón tay, chậm rãi nói: “Xin lỗi chú...” Đám người vui vẻ vây quanh Khắc Lý, chỉ riêng Nhiếp Nhiên đứng bên ngoài vòng người, sắc mặt lạnh lùng

Gỡ một quả mìn thôi mà, có cần phải vui đến mức ấy không? Đúng vào lúc cô không còn lời nào để nói thì Khắc Lý đứng trong đám đông chợt chạy đến, đứng trước mặt cô, “Cảm ơn chị anh hùng đã cứu em.” Đối với lời cảm ơn chân thành của nó, Nhiếp Nhiên chỉ nghiêng đầu sang một bên, lạnh lùng nói với Y An Đức: “Đưa thằng nhóc đi đi, đừng gây trở ngại đến công việc gỡ mìn tiếp theo! Đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.” Sau khi mọi người có mặt nghe những lời của cô thì niềm hưng phấn vui vẻ trong lòng lập tức bị vùi dập

Đúng vậy, bây giờ bọn họ lấy đâu ra thời gian để vui mừng chứ, ba ngày sau bọn cướp biển sẽ trở lại, nhưng đến giờ bọn họ vẫn chưa chuẩn bị được gì

Lúc này, Y An Đức cũng tỉnh táo trở lại, lập tức gật đầu bảo Y Xá đưa Khắc Lý đi

Khắc Lý dường như đã quen với khuôn mặt lạnh lùng của cô nên thấy cổ thờ ơ thì trước khi đi còn ngoan ngoãn dặn dò, “Chị, chị cũng phải cẩn thận nhé!” Sau đó, nó liền đi theo Y Xá.

Cái chân đứng mãi một tư thế trong thời gian dài của nó đã tổ cứng, cho nên lúc đi hơi loạng choạng

Ánh mắt Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đó

“Nếu đã lo lắng tại sao không cho thằng bé ấy sắc mặt hòa nhã một chút?” Kiều Duy ở phía sau không biết đã đi đến bên cạnh từ lúc nào, nói nhỏ với cô

Vừa rồi cô dùng cách gấp gáp như vậy làm kinh sợ tất cả mọi người, chẳng phải là vì sợ đứa bé này sẽ không thể chịu đựng mà bị nổ chết hay sao? Giờ khó khăn lắm mới cứu được thằng bé, sao lại không thèm nói một câu an ủi nào chứ? Lúc này, Nhiếp Nhiên thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: “Anh sai rồi, thứ tôi lo lắng là bãi mìn này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui