“Có đúng là cô hoàn toàn chỉ vì mìn không?” Kiều Duy đút hai tay vào túi,3 nhìn cô với vẻ suy nghĩ sâu xa.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng không tha2y đổi sắc mặt, nhưng tận sâu trong đáy mắt lại xẹt qua một tia ngơ ngẩn 0không dễ bị phát giác
“Thể..
bây giờ có thể thả tạo ra k0hông?” Gã cướp biển đang ngồi xổm bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi nhỏ, 3lập tức kéo cảm xúc của Nhiếp Nhiên trở lại
“Thả mày ấy à? Mày là đại công thần của chúng tao, thả mày không phải sẽ rất đáng tiếc hay sao?” Nhiếp Nhiên nhếch miệng nói
Gã cướp biển thấy cô khen ngợi mình như vậy thì tâm trạng căng thẳng thoáng chốc được thả lỏng, “Không không không, không đáng tiếc, không đáng tiếc! Tao chỉ biết có bấy nhiêu thôi, những chuyện khác tạo đều không biết gì cả, chúng mày nên thả cho tao đi đi!” “Không được, không được, thả mày ra như vậy, chẳng phải tao sẽ thiếu đi một trợ thủ đắc lực sao?” Vừa nói dứt lời, không đợi gã cướp biển kia từ chối, cố dặn dò những dân đảo đang đứng vây quanh: “Này, tìm cho tôi một cái ghế, trói gã vào đó cho tôi.” Sau đó, cô quay ra nói với gã: “Mày giám sát giúp tao, xem ai chưa dỡ xong mìn thì nhắc nhở họ.” Gã ta sửng sốt, tỏ vẻ sợ hãi, “Cái gì? Không, đừng mà, nổ đó, nổ đó!” Nhiếp Nhiên nắm đầu sợi dây thừng đang trói tay gã, cười nhạt nói: “Yên tâm, tay nghề của họ hai ngày nay đã tăng lên rồi, họ có thể xử lý đám mìn này, ngoại trừ..
mìn bẫy.” Lúc cô nói câu cuối cùng thì đồng tử của gã cướp biển bỗng co lại
“Không, không! Tao..
tao...” “Yên tâm đi, không khí ở đây rất tốt, đặc biệt là khi trời sáng, bầu trời rất đẹp.” “Không..
không, không!” Gã ta vẫn cố gắng để thoát ra, một lớp mồ hôi mỏng đã xuất hiện trên trán
“Mau đem ghế qua đây, để gã ngồi đón mình minh!”
Sau màn Nhiếp Nhiên dùng cực hình ép cung trong sân lúc nãy, những người dân đảo sớm đã không dám có bất cứ ý kiến gì với cô nữa, vậy là họ chạy một mạch vào trong làng lấy ghế, rồi lại vội vàng chạy lại
Nhiếp Nhiên cố tình đặt ghế ở mép gồ ghề nhất vách núi, sau đó ấn gã ngồi vào ghế, tự tay trói gã lại.