Yên tâm? Trận ngày mai cực kì quan trọng, sao có thể yên tâm được?
Tìm được bao 3nhiêu đạn và súng ống?” “Tất cả đều bị nổ tan, nhưng bên trong thuyền của bọn chúng lục2 ra được hơn hai mươi khẩu súng và ba mươi viên đạn.” Hơn hai mươi khẩu súng và ba mươi0 viên đạn..
Nhiếp Nhiên trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Đủ rồi.” Nếu âm thần ám0 sát Phất Lôi thì bọn chúng sẽ như rắn mất đầu, lũ còn lại chẳng đáng ngại
Từ t3rước đến nay cô vẫn luôn dùng một chiêu lấy mạng, ba mươi viên đạn là đủ rồi
“Được rồi, cô vừa đỡ sốt, ăn một chút gì trước đi đã.” Kiều Duy nhìn thấy ngoài miếng thịt nếm thử vừa rồi, Nhiếp Nhiên chưa ăn thêm gì cả bèn cắt một một miếng đưa cho cô
“Đúng đúng, chị Nhiên đừng lo lắng nữa, mau ăn đi, chăm sóc cho sức khỏe tốt mới là quan trọng nhất.” Mặc dù trong lòng Nhiếp Nhiên vẫn còn tính toán, nhưng sau đó cũng để sang một bên mà ăn như gió cuốn
Mọi người ngồi vây xung quanh đống lửa, uống rượu trái cây và ăn thịt nướng lấy được từ trên thuyền của bọn cướp biển, sung sướng vô cùng
Nhiếp Nhiên không thể nào thích được bầu không khí ồn ào náo nhiệt này, ăn no lưng lửng rồi, thừa dịp mọi người còn đang cười đùa, cô cầm một túi rượu trái cây rồi lặng lẽ đi tới chỗ đầu đường lớn, nơi chôn mìn
Đứng nơi cuối đường, một mình cô yên lặng trầm tư nhìn cảnh trước mắt
“Chỗ này tối đen như vậy, cậu nhìn thấy được à?” Chẳng biết Lý Kiêu đi tới từ lúc nào, đứng ở bên cạnh cô
“Không phải là tôi đang dùng tâm để cảm thụ kết tinh trí tuệ của cậu đấy à? Nhìn chỗ chốn mìn này mà đến cả tôi cũng không tìm ra bất kì dấu vết gì, càng đừng nói tới đám cướp biển.” Nhiếp Nhiên nói đùa với Lý Kiều, ánh mắt lại chăm chú quan sát xung quanh
“Cần tôi chỉ cho cậu từng cái không?” “Tôi không có hứng thú, tôi tin cậu vẫn có năng lực chôn đám mìn đó.” Nhiếp Nhiên mỉm cười, tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống
Bóng đêm tĩnh mịch lạnh lẽo, ban đêm không có ánh lửa, gió lạnh thấu xương
Nhiếp Nhiên uống một hớp rượu để làm nóng cơ thể
“Cậu bị thương, không thể uống.” Lý Kiêu nhíu mày nhắc nhở
Nhiếp Nhiên giơ túi rượu ra.
Mi tâm Lý Kiêu khẽ nhíu, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên rồi uống một ngụm
Nhiếp Nhiên đắc ý nở nụ cười, nhìn xuống đùi Lý Kiều, “Không phải cậu cũng giống vậy à?” “Chỉ trầy ít da, không nghiêm trọng như cậu.” Nhiếp Nhiên cầm lại túi rượu trong tay Lý Kiêu rồi uống thêm một ngụm, lúc này cô mới lên tiếng: “Vốn dĩ cậu có thể an toàn mà không bị thương gì.”