Một lúc sau, Nghiêm Hoài Vũ cầm bó đuốc chạy3 từ cổng thôn đến.
“Quả nhiên là ha2i người ở chỗ đây.” “Có chuyện gì à?” Lý Ki0ều cau mày
“Không có việc gì, tiệc 0tan rồi mà không thấy các cổ đâu nên tôi ra3 ngoài này xem thử.” Anh ta vừa làu bàu vừa gãi mũi
Ban nãy lúc Kiều Duy nói thế, anh ta cảm thấy Kiểu Duy nói không đúng, nào có ai đếm hôm khuya khoắt không ngồi sưởi ấm bên cạnh đống lửa mà ra ngồi vệ đường hóng gió lạnh chứ
Không ngờ Kiều Duy lại mượn cơ hội này mà cá cược với anh ta, cược người thua phải giặt quần áo năm ngày
Với loại người thẳng tính như anh ta thì làm sao là đối thủ của Kiều Duy được, anh ta lập tức bị cắn câu, đồng ý luôn
Nghiêm Hoài Vũ nhìn hai người kia im lặng ngồi ở trong màn đêm yên tĩnh, mà hỏi với giọng hơi u oán: “Bao giờ các cố định về đi ngủ?” Lý Kiêu ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt rồi cô đứng lên
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ, khóe môi hơi cong lên cười hờ hững, “Hai người về đi, lúc chiều tối ngủ nhiều quá, giờ tạm thời còn chưa ngủ được.” “Không được, gió đêm mạnh lắm, cô lại vừa hạ sốt xong, về đi.” Nghiêm Hoài Vũ khuyên
Lý Kiêu nói: “Kệ cậu ấy đi, anh đưa cậu ấy về, lát nữa cậu ấy vẫn sẽ lén chạy ra ngoài thôi.” “Thật là hiểu tôi đấy.” Nhiếp Nhiên nhướng mày, cười thích thú
“Nhưng nếu ngày mai mà cậu sốt cao trở lại, tôi sẽ không đồng ý để cậu đi ám sát nữa đâu.” “Tôi biết rồi.” Nghiêm Hoài Vũ đi theo Lý Kiêu trở về
Đám Hà Giai Ngọc, Thi Sảnh đang ở trong sân nói chuyện, nhìn thấy anh ta ủ rũ cúi đầu, Kiều Duy đắc ý đi tới, “Thế nào, đừng quên năm ngày giặt quần áo đấy nhé.” Nghiêm Hoài Vũ gật đầu qua loa, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của Lý Kiêu
Kiều Duy: “Cậu sao thế?” Nghiêm Hoài Vũ hoàn hồn kêu a lên một tiếng, sau đó nói: “Không có gì, vừa rồi lúc tôi đến nhìn thấy hai cô ấy đang ngồi uống rượu cùng nhau, cuối cùng Lý Kiêu còn nói giúp cho Tiểu Nhiên Tử nữa, cậu bảo có lạ không cơ chứ? Bình thường hai người bọn họ hình như không thân quen đến mức có thể uống rượu, tán chuyện trời đất với nhau đâu nhỉ?” Kiều Duy nở nụ cười.