Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân



“Ngài Hoắc Mân, không phải chương trình đêm nay do Hoắc Nhị thiếu chủ trì sao?” Câu nói này của Roth làm cho Hoắc Mân đang cười tươi roi rói như bị giáng một đòn vào đầu, nụ cười tươi cũng trở nên gượng gạo.

Roth nhìn nụ cười cứng lại trên môi hắn thì thấy hơi khó hiểu, gật đầu rồi đi về phía Hoắc Hoành đang ở một góc sáng sủa.

“Chuyện này là sao?” Roth đi tới lập tức hỏi Hoắc Hoành về tình hình kỳ quặc này.

“Anh Cả thấy chân tôi không tiện nên tự mình nghênh đón thôi.” Hoắc Hoành mỉm cười giải thích một câu.

“Thế ư?” Roth xoay người nhìn Hoắc Mân đang đứng đón khách ngoài cửa lớn, cuối cùng lắc đâu, “Tôi thấy không giống lắm. Dã tâm rõ ràng như vậy, ai nhìn chẳng biết.”

Roth nhìn theo hướng nhìn của Hoắc Hoành, thấy Hoắc Mân vừa đón được Lưu Chấn mà âm thầm nghi hoặc. Hành động của tên này mấy năm nay ai cũng biết. Vài năm trước, hắn vẫn còn khá kín đáo, lần nào tổ chức tiệc tối cũng đến gần như muộn nhất. Như thế, hắn sẽ thấy đỡ bực bội hơn.

Nhưng sao trong bữa tiệc tối nay, hắn lại tích cực như thế chứ?

Chẳng lẽ hắn đã nóng nảy tới mức không chờ nổi sao?

“Sao giờ Lưu tổng mới tới thế, tôi đã chờ ông lâu lắm rồi?” Thấy Lưu Chấn tiến vào, Hoắc Mân lập tức tiến lên chào đón, thậm chí còn cố ý cầm lấy một ly rượu trên khay mà người phục vụ mới bưng đi ngang qua đưa tới.

“Hơi tắc đường nên tới chậm một chút.” Lưu Chấn cười nhận lấy ly rượu vang, nhưng mắt lại chẳng thèm nhìn Hoắc Hoành.

Roth liếc nhìn sang Hoắc Hoành ở bên cạnh, thấy anh vẫn thản nhiên, chẳng tỏ cảm xúc gì.

“Nào, để tôi giới thiệu với ngài một vài vị cổ đông của công ty.” Hoắc Mân vừa cười vừa dẫn ông ta vào trong phòng riêng.

“Ngài Lưu làm sao thế? Chẳng phải là đối tác của anh sao?” Roth nhìn hai người kia đi vào phòng riêng rồi mới hỏi thầm Hoắc Hoành.

“Anh Cả thấy chân tôi không tiện nên giúp tôi thôi mà, anh không phải tỏ ra như thế đâu.”

Lời nói này quá mức rộng lượng, Roth nhìn anh, đột nhiên nói: “Tôi đây có phải là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã nóng nảy muốn chết rồi không?”

Phụt... Khi Nhiếp Nhiên nghe thấy Roth nói câu này thì vội vàng nhịn cười.

Vừa rồi cô không nghe nhầm đấy chứ? Anh ta lại tự ví mình như thái giám ư?

Đàn ông đàn ang so gì không so lại đi so mình với thái giám, còn cam tâm tình nguyện như thế, đúng là lần đầu cô mới gặp.

Lúc này, cuối cùng Hoắc Hoành cũng chịu nhìn Roth, chậm rãi nở nụ cười, “Nếu anh cảm thấy đúng thế thì tôi không có ý kiến.”

“Anh rất bình tĩnh, tôi lại không bình tĩnh nổi, chẳng phải chính là hoàng đế không vội mà thái giám đã nóng nảy còn gì?”

Roth cố gắng nghĩ lại. Đúng thế, giáo viên tiếng Trung dạy thế mà, mình đâu có dùng nhầm đâu.

Nhưng sao Hoắc Hoành lại cười quái dị thế chứ?

Sau khi cảm nhận được nụ cười không có ý tốt của Hoắc Hoành, Roth cảm thấy vẫn nên không đứng chung thì tốt hơn. Vì vậy, anh ta liền cầm ly rượu đi lẫn vào trong đám người, bắt đầu nói chuyện với người khác.

Nhưng mỗi lần anh ta nói hào hứng thì thỉnh thoảng sẽ lại phun ra vài câu thành ngữ, khiến cho không khí cuộc nói chuyện trở nên lúng túng. Hoắc Mân cố gắng lắm mới làm cho không khí trở nên náo nhiệt, ai ngờ Roth chỉ tùy tiện nói một câu thành ngữ đã có thể dập tắt.

Điều này làm Hoắc Mân không thể không nghi ngờ. Người này có phải là cố ý không vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui