Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân



Bây giờ là lúc nào chứ, nhà kho bị cháy rụi cần tiền tu sửa, ông già này lại đi thịt luôn con heo có giá trị trong nhà? Bị điên chắc!

Ông ta quên mất chuyện hôm đó mình ngồi ở bên đường khóc lóc thảm thiết thế nào rồi à?

Trưởng thôn gật đầu cười, “Đúng thế, sáng nay mới thịt xong, chắc giờ đang nấu nướng rồi đấy.”

Nhiếp Nhiên tức tối tới mức chỉ muốn đập bàn, nhưng nghĩ lại thì thấy, có liên quan gì tới cô đâu chứ? Người ta tình nguyện thịt heo thì cứ để người ta thịt thôi, dù sao cũng chẳng tiêu vào tiền của cô, cô cần gì phải ở đây lo chuyện bao đồng chứ!

Nhiếp Nhiên lạnh lùng không nói, ngồi tại chỗ uống canh gà.

Mà Hoắc Hoành ngồi bên cạnh vẫn luôn lưu ý vẻ mặt của cô, thấy cô hết nhíu mày lại tới nghiến răng nghiến lợi thì cảm thấy rất thích thú.

Cô nàng này làm sao thế, chỉ thịt heo thôi mà cũng có thể khiến cô có nhiều vẻ mặt như vậy cơ à?

Hoắc Hoành không cảm thấy cô là người hiền lành, lương thiện, làm gì có chuyện cô không đành lòng khi thấy heo bị giết chứ?

“Hoắc Tổng, lần hợp tác thu mua này... có tiếp tục không?” Trưởng thôn sau khi lòng vòng qua đủ mọi đề tài, rốt cuộc cũng không nhịn được mà ngượng ngùng hỏi.

Nhiếp Nhiên dừng uống canh gà, ha, thì ra là nhắm vào Hoắc Hoành ở điểm này.

Thảo nào, rõ ràng lúc trước đã nói cho Hoắc Hoành biết thôn mình nghèo tới cỡ nào, thế mà giờ còn giết gà mổ heo, hóa ra là đang đánh bài xin lòng thương hại.

Nhưng đối với loại người giết người như giết gà như Hoắc Hoành thì chiêu đánh vào tình cảm này chẳng có tác dụng gì hết.

Hoắc Hoành thu hồi tầm mắt, ngắm nghía chiếc thìa trong tay mình, thản nhiên đáp: “Xét thấy ở thôn các ông có rất nhiều chỗ không giống với miêu tả trong hợp đồng, cho nên công ty cần phải bàn bạc lại mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng được.”

“Chuyện này... thực ra cũng không coi như là không giống, rõ ràng… rõ ràng là vẫn có, chỉ là... thực ra... cũng... chúng tôi có thể sửa sang lại một chút là... giống rồi.” Trưởng thôn vừa nghe thấy thế liền cảm thấy không ổn, lập tức cuống quýt giải thích, cố gắng thay đổi tâm ý của Hoắc Hoành.

Nhưng người như Hoắc Hoành sao có thể thay đổi suy nghĩ chỉ vì mấy câu chứ? Huống chi sau khi nhìn thấy tình trạng thực của thôn này, mấy hôm nay gần như anh chẳng còn nhắc gì tới hai chữ thu mua nữa.

“Nhưng toàn bộ sản nghiệp của các ông hoàn toàn không mang lại lợi nhuận gì được, thậm chí lỗ mỗi năm một tăng lên. Thu mua một thôn trang như vậy, đối với Hoắc thị mà nói chính là gánh nặng.”

Hoắc Hoành dùng một câu để vùi dập toàn bộ hy vọng của trưởng thôn.

“Thật sự không có hy vọng gì sao?” Trưởng thôn cúi đầu, nhìn như thể già đi mấy tuổi.

Nhiếp Nhiên nhìn ông ta, sau đó buông thìa trong tay xuống, “Tôi đã xem qua thiết bị trong các nhà xưởng, quá cũ kĩ lại còn chắp vá, quả thực sẽ đem tới cho Hoắc thị không ít ảnh hưởng.”

Bởi vì từng có một lần bị Nhiếp Nhiên bỏ đá xuống giếng nên ngoài việc trên mặt có vẻ khó chịu ra thì trưởng thôn cũng chẳng còn sự tức tối như lần trước nữa.

Nhiếp Nhiên tạm dừng ba bốn giây rồi ra vẻ lãnh đạm nói: “Nhưng mấy ngày nay tôi có từng nói chuyện với mấy người lớn tuổi trong thôn, trà nghệ của bọn họ rất tuyệt, phải nói là vẫn có tiềm năng tạo ra lợi nhuận. Hơn nữa người trong thôn nói chỉ cần Hoắc thị thu mua, bọn họ nhất định sẽ gọi con cháu về hỗ trợ. Đúng chứ, trưởng thôn?”

Trưởng thôn còn đang đắm chìm trong cảm xúc riêng, nghe Nhiếp Nhiên hỏi vậy thì giật mình ngơ ngẩn mấy giây, sau đó gật đầu cái rụp, “Đúng, đúng, đúng thế, đúng thế, thư ký Diệp nói hoàn toàn chính xác.”

Hoắc Hoành không ngờ Nhiếp Nhiên lại nói chuyện giúp trưởng thôn thì hơi nhướng mày.

Anh thả chiếc thìa trong tay ra, tựa lưng vào ghế ngồi, lãnh đạm cười hỏi, “Như vậy lợi nhuận thu về và rủi ro, mỗi thứ chiếm bao nhiêu phần?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui