“Vậy coi như thỏa thuận không thành rồi nhé?” Nhiếp Nhiên cười lạnh, không chút khách sáo dán lưỡi dao kia vào cổ gã, lưỡi dao sắc bén lạnh toát cắt đứt da gã đàn ông đầu trọc kia, một vết cắt mỏng hiện lên, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra
Mọi người hít một hơi lạnh
Cô gái này thật sự muốn giết người! Nhất thời, cả toa tàu lập tức rơi vào yên tĩnh
Gã đàn ông đầu trọc cảm nhận được cơn đau trên cổ mình, cơ thể không ngừng run rẩy
“Cô..
cô đừng kích động, đừng kích động
Đám khốn kiếp kia, chúng mày còn không mau cút ra ngoài đi à!” Mấy tên thuộc hạ đành nghe theo dặn dò của đại ca nhà mình, tất cả đều lui ra khỏi toa tàu
Nhiếp Nhiên thu lại con dao quân đội, đạp tên kia từ trên ghế xuống
“Ngang ngược đi, không phải vừa rồi ngang ngược lắm à! Cho mày ngang ngược này!” Nghiêm Hoài Vũ được thả ra nhìn thấy gã đầu trọc kia sắc mặt tái nhợt ngồi xổm dưới đất không ngừng phát run thì đạp mạnh thêm mấy cái để trút giận rồi hỏi: “Bây giờ làm thế nào?” “Đương nhiên là trói gã lại rồi, ngộ nhỡ gã chạy mất thì sao?” “Gã không dám chạy đâu.” Nhiếp Nhiên dùng khăn giấy lau vết máu trên dao, bình tĩnh trả lời
“Cảm ơn.” Mặc dù rất không muốn, nhưng Uông Tư Minh không thể không thừa nhận vừa rồi cô gái này đã cứu mình
Nhiếp Nhiên: “Không cần, tôi vốn không muốn cứu anh.” Uông Tự Minh mím chặt môi, vẻ mặt khó coi
“Này, rốt cuộc hai người có quen nhau không?” Nghiêm Hoài Vũ thấy Uông Tư Minh hiếm khi bị chặn họng, không nhịn được tò mò
“Quen, không thân.” Nhiếp Nhiên dùng ba chữ khái quát quan hệ của cô và Uông Tư Minh
“Vậy vừa rồi không phải cố định thấy chết mà không cứu thật chứ?” Vừa rồi Kiều Duy không bỏ qua ánh mắt của cô lúc quét qua bốn người bọn họ, giống như đang nhìn người chết, không hề dao động
“Anh đoán xem.” Nhiếp Nhiên cười, không trả lời thẳng
Cô sợ làm tổn thương trái tim nhỏ bé yếu đuối của bốn cậu thiếu niên này.
Mấy người vì mải nói chuyện với Nhiếp Nhiên nên quên mất gã đàn ông đầu trọc bị dọa nằm run lẩy bẩy trên mặt đất
Gã nhân cơ hội này dịch dần ra phía cửa toa tàu, sau đó nhảy lên khỏi đất
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, vung con dao ra
“Mẹ kiếp, đã nói gã sẽ trốn mà!” Nghiêm Hoài Vũ vội vàng đuổi theo
Vừa dứt lời, Nghiêm Hoài Vũ đã thấy một vệt sánh sáng bạc lóe qua khóe mắt mình, sau đó bắn về phía gã đàn ông đầu trọc
Phập! Con dao quân đội đóng mạnh vào chốt cửa, cách chỗ gã đàn ông đầu trọc vừa bám vào 2cm, chuôi dao vẫn đang rung lên
“Còn chạy nữa thì con dao tiếp theo sẽ cắm thẳng vào gáy mày đấy.” Giọng nói bình thản của Nhiếp Nhiên lộ ra sự ác nghiệt, gã đàn ông đầu trọc nhằn chân ra, ngã thẳng xuống đất
2)