Khánh Thành ở gần biển, cho nên tháng mười hai ở Khánh Thành vô cùng ẩm ướt lạnh lẽo
Cho dù ánh mặt trời rất đẹp, nhưng gió lạnh thấu xương thổi qua là có thể xuyên qua quần áo thổi vào tận trong xương.
Lúc xe của Phương Lượng lái đến Khánh Thành đã là bảy giờ sáng hôm sau
Hồi đầu, lúc đưa cô vào quân đội, Nhiếp Thành Thắng đã nói không cho phép cô dựa vào thân phận của ông ta coi mình là đặc biệt trong đơn vị, vậy nên Nhiếp Nhiên chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi cho Phương Lượng dừng xe
“Được rồi, thầy về đi.” Nhiếp Nhiên đang định xuống xe, Phương Lượng lập tức gọi cô lại, lấy một cái hộp nhỏ màu đen từ trong xe ra, đưa cho cô
“Lần trước em hoàn thành vô cùng tốt nhiệm vụ của Lưu Chấn, cái này là của em.”
Cô nhướng mày, nhận lấy, nói đùa: “Sao thế, trong quân đội còn có điều khoản sĩ quan huấn luyện tặng quà cho học viên hoàn thành nhiệm vụ ạ?” Nói xong, cô mở hộp ra, thấy một cái huân chương vàng nhỏ xíu nằm im trong hộp
Ánh mặt trời lúc bảy giờ sáng chiếu sáng khắp nơi, huân chương khúc xạ ra quầng sáng lấp lánh dưới ánh sáng đó
“Vốn dĩ tôi phải đưa em sớm hơn, nhưng vì thái độ của em trong khoảng thời gian trước cho nên cứ trì hoãn mãi.” Phương Lượng nhìn cái hộp nhỏ trong tay cô, cảm thán cười, “May mà cuối cùng cũng đưa được cho em rồi.” Nhiếp Nhiên nhìn ra được những ngày qua anh ta khó xử thế nào
Mùi vị đau lòng bị học viên của mình phản bội, chắc là không dễ chịu
“Cảm ơn thầy.” Cổ tùy ý lắc cái hộp trong tay, nhưng không ngờ lại làm Phương Lượng sợ hết hồn, “Này! Đây là huân chương chiến công, huân chương vinh dự, em có thể cẩn thận chút không hả?” “Đâu phải làm bằng đậu phụ, sợ cái gì?” Nhiếp Nhiên cười, thậm chí còn không để ý tung cái hộp đen nhỏ đó lên không trung mấy lần, Phương Lượng sợ đến nỗi suýt nữa giơ hai tay ra đỡ, nhìn dáng vẻ anh ta cực kì buồn cười
“Sao em lại không trân trọng huân chương vinh dự của mình một chút nào thế hả? Đây là đồ kỷ niệm trong cuộc đời quân nhân của em!” Phương Lượng vừa cạn lời vừa vui mừng vì thái độ không để ý của cô
May mà cô gái này không phụ sự kỳ vọng của mình, không đi lên con đường kia
Mấy ngày trước thật giống như một cơn ác mộng
“Em biết rồi, thầy nói nhiều như mấy bà thím ấy.” Mặc dù không nhịn được khinh bỉ anh ta một câu, nhưng Nhiếp Nhiên cũng không tung cái hộp nữa, chỉ cầm trong tay không ngừng nghịch
Đồ kỷ niệm trong cuộc đời quân nhân
Nhiếp Nhiên cười giễu cợt.
Cô đường đường là sát thủ đỉnh cao, kết quả thành tân binh, chuyện này đã bỏ qua không nói rồi, bây giờ còn được huy chương vinh dự, thật là nực cười! Nếu như không phải là vì cơ thể này, cô sẽ không cần cái thứ này, càng không cần bị người phụ nữ đó ngáng chân khắp nơi đâu
Haiz..
Nhiếp Nhiên à Nhiếp Nhiên, tôi làm tất cả đều là vì cô đấy! Tôi cũng coi là nghĩa khí lắm rồi, đợi xử lý xong người phụ nữ hại chết cô đó, tôi và cổ coi như xong
Có điều, cứ nghĩ đến dáng vẻ kinh hãi của người phụ nữ đó lúc nhìn thấy mình, cô đã bắt đầu mong đợi rồi
Thật muốn nhìn cảnh người phụ nữ đó quỳ xuống chân mình cầu xin tha thứ
Nhiếp Nhiên nhìn huân chương trong tay, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Sau khi tạm biệt Phương Lượng, cố lên một chiếc taxi, chú tài xế thấy đây là cuốc đầu tiên ngày hôm nay, cho nên vô cùng nhiệt tình
“Cháu gái, cháu muốn đi đâu?” “Vườn Đào.” Nhiếp Nhiên ngồi ở sau xe, đọc địa chỉ.