Hà Giai Ngọc than thở: “Sao cái vị quân y này cứ như thần kinh chập mạch thế?”
Thi Sảnh gật đầu đồng tình: “Tôi cũng thấy thế.” “Chúng ta mau đi xem đi, lỡ như có gì xảy ra thì không hay đâu.” Kiều Duy đề nghị.
Khi bọn họ quay trở lại phòng Y tế, Nhiếp Nhiên nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày hỏi, “Cái này gọi là có người hỗ trợ à?” Phòng Y tế vẫn đầy người bị thương, hơn nữa cũng chẳng thấy người hỗ trợ mà quân y nói ở đâu cả
Quân y thoáng xấu hổ, ho nhẹ mấy tiếng, “À thì..
chắc người đó đi rồi, không sao đâu, bọn họ đau một lúc cũng không chết được.”
Cả phòng lập tức im bặt
Đây là bác sĩ cứu người trong truyền thuyết đấy sao? Sao sau khi nghe anh ta nói thế, lại chỉ muốn cho người đánh anh ta một trận vậy? “Nào, cô ngồi xuống đây, đưa tay cho tôi xem nào.” Quân y kia tỏ vẻ không quan tâm tới ánh mắt của đám lính xung quanh, kéo Nhiếp Nhiên ngồi xuống cạnh mình
Nhiếp Nhiên ngồi xuống, vươn tay ra, quân y vừa kéo tay áo lên nhìn thì trợn mắt lên, “Cô không đau à?” “Không sao.” Nhiếp Nhiên nhìn cổ tay mình, bình tĩnh trả lời
Loại thương tích kiểu này nhìn thì thấy đáng sợ thế thôi, nhưng sau khi xịt thuốc là sẽ nhanh chóng giảm sưng ngay.
Quân y chăm chú nhìn cổ tay sưng đỏ của Nhiếp Nhiên, vừa cặm cụi viết bệnh án vừa nói: “Phải bằng bó, hơn nữa cần nghỉ ngơi
Đợi lát nữa tôi sẽ làm giấy chỉ định nghỉ ngơi cho cô, cô phải nghỉ mấy ngày đấy.” Viết xong rồi, quân y đưa cho Nhiếp Nhiên một đống thuốc hạ sốt, giảm đau, lưu thông máu, tiêu bầm, sau đó lại lấy bằng gạc và thuốc bôi ngoài da ra băng bó cho cô
Nhiếp Nhiên nhìn quân y không ngừng quấn băng bên cổ tay mình hết tầng nọ đến lớp kia
Cho đến khi cánh tay không chui qua được cổ tay áo nữa thì anh ta mới chịu dừng lại
Nhiếp Nhiên hỏi, “Quân y à, tôi chỉ bị treo cổ tay thôi mà, anh có cần phải băng bó quá mức thế này không?” “Cái gì..
cái gì mà quá mức hả? Tay cô bị thương, đã không bôi thuốc mà còn dùng lực để huấn luyện, có biết là tay sắp hỏng tới nơi rồi không hả? Tôi băng bó dày như thế là để tránh cho tay cô bị va chạm.” Quân y hừ giọng, vẻ mặt tỏ vẻ “người tốt không được thấu hiểu”.
Kiều Duy sốt ruột: “Quân y, tay cô ấy có thể bị phế thật ư?” “Đương nhiên, tôi là bác sĩ, có thể nói sai được sao?” Quân y kiêu ngạo ngẩng đầu lên
“Thật sao?” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta đầy ẩn ý.
Bác sĩ này tưởng cô ngu chắc? Kiếp trước tay cô từng bị phế một lần, thế nên cô biết thừa cảm giác bị phế là như thế nào
Nỗi đau đó, một vết thương nhỏ như treo cổ tay làm sao có thể đánh đồng được chứ? Quân y thấy cô tỏ vẻ như cười như không thì không hiểu sao lại thấy chột dạ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, “Đương..
đương nhiên, tôi..
tôi là bác sĩ...”
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta chăm chú.
Sao quân y này lại phải nói dối nhỉ? Hơn nữa, sao thái độ lại có thể thay đổi chỉ trong vòng mười phút như thế chứ? Trong hơn mười phút vừa nãy, rốt cuộc anh ta đã gặp phải chuyện gì? Quân y thấy Nhiếp Nhiên vẫn còn đang nhìn mình thì thẹn quá hóa giận, đứng phắt dậy, “Được rồi, được rồi, thuốc bôi rồi, cũng băng bó xong rồi, các cô cậu đi đi, mau đi nhanh đi!”