Anh ta liếc mắt nhìn ra phía bàn làm việc của Nhiếp Nhiên, quả nhiên máy tính đã tắt rồi, chiếc túi trên ghế cũng không còn, rõ ràng là đi về rồi.
Nghĩ đến tiếng kêu ngân nga mê người của cô buổi tối hôm đấy, anh ta thực sự đầu hàng luôn, tức đến độ rút luồn dây máy tính ra
Hôm nay lại nhìn thấy cô giả bộ vô hại, sắc mặt xanh xao, anh ta tức đến độ muốn lôi cô ra đánh cho một trận
“Nhị thiểu?” A Hổ thấy gương mặt thiếu gia nhà mình chuyển từ hiền lành sang tức giận thì cảm thấy vô cùng lạ.
Từ hôm nói chuyện với Đại thiếu xong thì tâm trạng thành ra như vậy.
Trước giờ hai anh em họ vẫn luôn nói chuyện như thế, nhưng chưa bao giờ thấy Nhị thiếu cáu kỉnh như vậy, tại sao giờ lại kì lạ như thể: Lúc này, Hoắc Hoành mới nói: “Đi thôi, đi về thôi.” A Hổ nói thấp giọng đáp, “Vâng.”
Trên đường về, thật tình cờ lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Hoắc Hoành ngồi trong xe vô tình liếc ra ngoài thì thấy một bóng dáng rất quen thuộc ở tiệm cà phê không xa
Cô ta ở đây làm gì vậy? Hoắc Hoành thấy lạ, vì thế bảo cho xe táp vào lề đường.
Cô gái ngồi cạnh cửa kính, nhìn về phía tòa nhà đối diện, miệng vẫn ngậm ống hút, không động tĩnh gì
Cô ta đang nhìn cái gì vậy? Hoắc Hoành cũng vô thức ghé sát cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà kia, nhưng nhìn rất lâu cũng không phát hiện được gì bất thường.
Anh ta lại cúi đầu nhìn về phía trong tiệm cà phê, cô gái kia đã biến mất từ lúc nào rồi
Lẽ nào bị cô phát hiện rồi sao? Hoắc Hoành cảm thấy như mình vừa bị chơi một số vậy.
Nhưng, thực tế thì Nhiếp Nhiên có cảm giác bên ngoài có người đang theo dõi mình, nhưng không phải nhìn thấy Hoắc Hoành mà là Lệ Xuyên Lâm.
Sau khi tên ấy cãi nhau với cô ngày hôm đó thì mỗi ngày 24/24 đều theo dõi cô, giống như quỷ thoắt ẩn thoắt hiện vậy
Anh ta dùng đôi mắt lạnh bằng đó coi chừng cô, giống như lúc nào cũng đang nhắc nhở cô.
Tôi sẽ trông chừng cô! Khiến cô bỗng có cảm giác như nhìn thấy Lý Kiêu thứ hai.
Để thoát khỏi Lệ Xuyên Lâm, cô lợi dụng cửa sau nhà vệ sinh của tiệm cà phê, cố tình đi đường vòng để về nhà
Trời tối dần, Nhiếp Nhiên bước từng bước trên chiếc cầu thang cũ kĩ lên tầng
Vừa đi tới cửa, chuẩn bị mở cửa ra thì thấy kí hiệu mình đánh dấu lúc trước khi ra khỏi nhà buổi sáng có dấu vết bị người khác động đến
Có trộm? Nhiếp Nhiên nhíu mày, thận trọng xoay khóa cửa, chỉ thấy trong căn phòng tối om, nhờ ánh sáng le lói bên ngoài hắt qua ô cửa sổ mà có thể thấy một bóng đen đang ngồi trên sofa
Chắc là vì ngồi quay lưng về phía cửa nên người đó không nhìn thấy sự xuất hiện của Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên giơ cái túi của mình lên, nhón chân từng bước đập mạnh một cái xuống
Thế nhưng bóng đen ngồi trên sofa lại di chuyển một bước, cái túi cứ thế mà đập xuống sofa.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, quả nhiên là người luyện võ
Ngay tức thời, cô vứt túi qua một bên, định dùng tay không tóm lấy vai người kia, đáng tiếc là người kia lại từ sofa nhảy phắt lên
Nhiếp Nhiên lại một lần nữa đánh hụt
Thật là nhanh nhẹn quá!
Cô nheo mắt lại, đứng sau sofa nhìn thẳng về phía bóng đen đang nấp ở góc tường, cả người toát ra một luồng khí mạnh mẽ.
Căn phòng yên tĩnh như tách biệt hoàn toàn với thế giới vậy
Đồng hồ trên tường cứ đi chuyển tích tắc tích tắc tích tắc
Chiếc đèn LED cảm ứng âm thanh ở đầu cầu thang năm giây sau cuối cùng cũng tắt rồi, Nhiếp Nhiên nhanh chóng chớp lấy cơ hội này, xoay mình một cái đã đứng ở trước mặt người kia rồi
Ba ngón tay của cô như bộ vuốt nhanh chóng tóm lấy cổ họng người kia khiến người đó lùi về phía sau vài bước
Thật không ngờ, bên hông của Nhiếp Nhiên lại ánh lên sáng loáng, một con dao găm sắc nhọn hướng thẳng về phía mắt của người kia
Người đó không ngờ rằng sát khí của Nhiếp Nhiên lại mạnh đến vậy
Nhanh như chớp, hắn dùng chân đá bay con dao, nhưng cuối cùng vẫn lỡ mất nửa nhịp, Nhiếp Nhiên vẫn né được, khiến hắn lao ngay ra phía cửa
Tận mắt nhìn thấy khí lạnh toát ra từ con dao, người kia định xoay người nhảy lên cao để trốn nhưng con dao vẫn suýt chạm đến da đầu và cắt mất một mảng tóc của hắn
“Em điên rồi! Sắp ở đây giết người rồi đấy!” Người kia tức giận hét lên, Nhiếp Nhiên bỗng hơi run tay thu con dao về.