Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân



Nhiếp Nhiên nghe xong, nhìn một nửa áo trên người mình vẫn chưa kéo xuống để lộ eo thì nhướng mày cười, “Không phải chứ Đội trưởng Lệ, anh xấu hổ sao?”

Sắc mặt Lệ Xuyên Lâm vốn dĩ có chút khác thường, bây giờ bị cô trêu chọc như vậy, mặt càng sầm xuống, giống như đang tức giận.

Nhưng theo Nhiếp Nhiên thấy, đây hoàn toàn là biểu hiện của xấu hổ.

Núi băng xấu hổ? Ha ha… Nhìn thế nào cũng cảm thấy rất thú vị!

“Trên đường không có xe bọc thép và xe cấp cứu.” Lệ Xuyên Lâm lờ đi lời trêu chọc của cô, nói.

Không có?

Lúc này, Nhiếp Nhiên không kìm được mà ngừng cười cợt. Một lô hàng như vậy thì cần phải có xe chở đi, muốn quang minh chính đại vận chuyển trên đường thì thùng xe bắt buộc phải lớn mới được.

Sao lại không có chứ?

Chuyện này quá kỳ lạ rồi!

Không thể là Hoắc Hoành hô biến mất những đồ đó được.

Nhiếp Nhiên còn đang mải mê suy nghĩ thì chiếc xe đã bất giác dừng ở con đường nhỏ cách phòng cô thuê không xa.

“Chuyện này tôi sẽ xử lý.” Lệ Xuyên Lâm thông qua kính chiếu hậu nhìn Nhiếp Nhiên ngồi ghế sau một cái, “Cô đi nghỉ sớm đi.”

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, cũng được, dù sao chuyện này không phải trong phạm vi nhiệm vụ của cô. Vốn dĩ sau khi giải mã văn kiện, xác thực tính chân thực của văn kiện thì cô đã được coi là hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Nhưng vì Lệ Xuyên Lâm hi vọng còn có thể bắt cả người và tang vật nên cô mới ở lại làm nội ứng cho bọn họ.

Kết quả, người và vật chẳng nhìn thấy, mất cả chì lẫn chài khiến cô tức tới phát sầu.

Hàng không thấy, người chạy rồi, cho dù cô đã hoàn thành nhiệm vụ vốn có của mình nhưng công trạng cũng coi như mất đi một nửa.

Sao cô có thể cam tâm?

Nhưng hiện giờ, không cam tâm cũng phải cam tâm, cô có thể cảm thấy được sự không thoải mái ẩn giấu trong thân xác này. Suy cho cùng, tố chất của cơ thể này quá kém, mới dầm chút mưa đã khó chịu rồi.

“Được rồi, vậy anh tự lo liệu đi.” Nhiếp Nhiên xuống xe, nhanh chóng đi về phía tiểu khu của mình, thậm chí còn chẳng thèm chào tạm biệt Lệ Xuyên Lâm.

Đêm khuya vắng vẻ, trong ngõ hẻm cho thuế mướn cũ kĩ rách nát giữa lòng thành phố, một bóng người bất chấp mưa đi lại như con thoi.

Rất nhanh, bóng đen đó đã dừng lại trước một căn phòng thấp, sau đó gõ cửa ba tiếng.

Tiếng gõ cửa có tính quy luật đó dường như là một loại ám hiệu.

Không lâu sau, trong cánh cửa dần truyền tới tiếng bước chân, “Két…” một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kĩ nhè nhẹ mở ra.

Một cái đầu thò ra từ bên trong, người đó chính là Hoắc Mân đã chạy trốn từ sân bay.

Hắn vừa nhìn thấy Lưu Chấn liền lập tức mở cửa mời ông ta, sắc mặt vô cùng hưng phấn, “Sao rồi hả, hàng có giao dịch thành công không?”

Hôm nay Hoắc Mân ở trong phòng lo lắng đi qua đi lại cả ngày, nếu như hợp đồng này được ký thì coi như hắn có cơ hội chuyển mình.

Lưu Chấm tức giận, nghe hắn hỏi như vậy chẳng khác nào chọc vào nỗi đau của mình.

Lại nghĩ mình trở nên như vậy đều là do hắn ban tặng, nếu không phải hắn luôn dùng giá cao để mê hoặc ông ta, ông ta cũng sẽ không bị quỷ ám mà đồng ý, đói ăn vụng túng làm càn mà chơi ván này.

Rõ ràng biết Hoắc Hoành không phải là kẻ keo kiệt, nhưng cuối cùng lại bị cái giá cao hơn ba mươi phần trăm đó làm mờ mắt, hết lần này qua lần khác lựa chọn tin tưởng cái đồ vô dụng Hoắc Mân này.

Vốn đã định ngày ký hợp đồng với Hoắc Hoành rồi, nhưng ai biết được Hoắc Mân đáng ra phải ở nước ngoài lại chạy tới nhà ông ta trong dáng vẻ vô cùng thảm hại, đồng thời đưa ra cái chủ kiến tồi tệ này cho ông ta.

Nói là giao hàng giả cho Hoắc Hoành, chỉ cần Hoắc Hoành bỏ hết vốn ra, Hoắc Khởi Lãng nhất định sẽ tức giận, trừ khử anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui