Lý Tông Dũng lập tức hỏi: “Vậy lúc nào cô quay lại?”
“Không, tôi không định quay lại, chỉ hi vọng tiểu đoàn trưởng có thể nói như vậy mà thôi.
Dần dần, tôi sẽ nói là tay mình không phục hồi như cũ được, không có cách nào cầm súng được, mọi người đã vứt bỏ tôi rồi.” Nhiếp Thành Thắng vội vàng muốn hàn gắn khoảng cách với cô như vậy là do cô trở thành thành viên của đơn vị dự bị.
Cho nên cô không thể lập tức xóa đi cái thân phận này, cần phải lợi dụng một chút.
Nếu không cho dù đến khu 2 cũng sẽ không được Nhiếp Thành Thắng coi trọng.
Đến lúc đó, tay phể hay không phế cũng không sao, chỉ cần đầu óc không phế, cô tin nhất định Nhiếp Thành Thắng sẽ bị mình chơi cho xoay mòng mòng.
Lý Tông Dũng nghe thấy cô nói thế thì cũng hiểu ra rồi.
Cô gái này nghĩ thật chu đáo.
Trong mắt Lý Tông Dũng hiện lên vẻ tán thưởng, “Được rồi, được người khác nhờ thì phải làm đến cùng, nếu cậu ấy đã hứa với cô, đương nhiên tôi sẽ làm tốt cho cô.” Khóe miệng Nhiếp Nhiên cong lên, “Vậy thì cảm ơn tiểu đoàn trưởng ạ.” Nếu đã nói xong rồi, cô cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại đây nữa.
Cô vừa định đi thì lại bị Lý Tông Dũng gọi lại, “Có thể nghe tôi nói mấy câu trước không?” Nhiếp Nhiên cau mày, thu lại bàn tay vừa đặt lên tay nắm cửa, “Dĩ nhiên rồi ạ.” Lý Tông Dũng điều chỉnh tư thế ngồi, đặt hai tay trên bàn làm việc, giọng trở nên trầm thấp, “Cậu ấy là học viên ưu tú nhất trong nhiều năm tôi dạy, vì vậy được tôi phải ra ngoài nằm vùng.
Tôi tưởng là với năng lực của cậu ấy cùng lắm chỉ năm năm là có thể kết thúc.
Nhưng không ngờ là mối quan hệ trong này sâu hơn chúng tôi tưởng tượng nhiều, vì vậy cậu ấy đã làm mười mấy năm, trong khoảng thời gian đó mấy lần thập tử nhất sinh.” Lúc nói chuyện, Lý Tông Dũng luôn nhìn chằm chằm vào mặt Nhiếp Nhiên, không biết là cô gái này che giấu quá tốt hay là thật sự không có tình cảm với thằng nhóc kia mà trên mặt không lộ ra một chút khác thường nào, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
Lý Tông Dũng tiếp tục nói: “Cô cũng từng nằm vùng, tôi tin cô có thể hiểu được cảm nhận của cậu ấy.
Cảm giác hằng ngày trước khi nhắm mắt đi ngủ nhắc nhở mình vẫn là một quân nhân, nhưng đến khi mở mắt ra lại phải biến mình thành một người khác, vì có thể đạt được tín nhiệm của nhân vật mục tiêu mà phải phóng đại vô hạn một mặt đen tối nhất, đáng khinh nhất của mình ra.
Cứ như vậy mãi, dưới sự chuyển đổi và phân tách thân phận, con người sẽ trở nên nóng nảy, vô vọng.”
Nhiếp Nhiên nghe ông ta lải nhải mãi mà vẫn chưa nói đến trọng điểm thì hỏi: “Rốt cuộc tiểu đoàn trưởng muốn nói gì?”.
Cô từng nằm vùng, nhưng thật ngại quá, cô chưa hề trải qua quá trình mở mắt ra là người khác nhắm mắt lại là quân nhân này.