Vì vậy, anh lập tức dùng bộ đàm thông báo cho nhân viên ở căn cứ không được bỏ qua bất cứ điểm khác thường nào ở xung quanh đảo, đặc biệt là địa chất xuất hiện hiện tượng không ổn định và khác thường.
V Nhất định cô muốn dùng nó để thu hút sự chú ý của mình.
Lúc ấy, anh càng nghĩ càng kích động, mặc kệ lời Lý Tông Dũng, lại phái máy bay trực thăng ra ngoài.
Thuốc nổ, cướp...
Không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Có thể xuất hiện thuốc nổ trên hòn đảo không một bóng người này, rõ ràng nơi này có cướp biển.
Sau đó, anh lập tức điều động tất cả thuyền quân đội tìm kiếm kiểm tra toàn bộ thuyền bè qua lại trong hai mươi hải lý xung quanh, không được bỏ qua một cái nào.
May mà rạng sáng có người nhớ mấy ngày trước có một chiếc thuyền kỳ lạ cố ý tránh bọn họ, hơn nữa theo hướng đi của bọn chúng, đoán ra được có lẽ bọn chúng đang ở trong phạm vi phong tỏa.
Lần này, Hoắc Hoành sai người lập tức đi về phía trước thì thấy chiếc thuyền kia ở gần vùng biển trong đất liền, nhưng còn chưa kịp đến gần thì thuyền đã tự nổ.
Lần này Hoắc Hoành hoàn toàn có thể khẳng định đây là lời nhắc nhở của Nhiếp Nhiên.
Chắc chắn có tính được lúc này đám người Diệp Tuệ Văn đã được cứu, nhưng đạn dược không đủ, vì có thể thu hút sự chú ý của thuyền quân đội trên biển nên mới mới nghĩ ra cách lái chiếc thuyền này ra rồi khiến nó tự nổ để cầu cứu.
Điều này đủ để có thể thấy tình cảnh bây giờ nguy hiểm thế nào.
Lúc đó, Hoắc Hoành lập tức hạ lệnh điều động tất cả máy bay và thuyền lao đến phía đó.
May mà vào giờ phút cuối cùng, anh đã đến kịp.
Lý Tông Dũng biết Hoắc Hoành đang trách mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Chú biết bây giờ tâm trạng cháu khó chịu, nhưng cháu bình tĩnh chút đi, bắn chết tù binh.” Đôi mắt Hoắc Hoành tràn đầy tia máu: “Tù binh? Vốn dĩ không có tù binh!” Sau đó, anh đi vào trong khu nhà.
Mặt Lý Tông Dũng lập tức biển sắc.
Trời ơi, nó điên rồi! Chẳng lẽ nó muốn một tay che trời sao?
Nghĩ tới đây, ông lập tức đuổi theo.
Những người lớp 1 đang định trói lũ cướp biển rồi áp giải lên máy bay trực thăng đưa đến căn cứ để xử lý thì thấy chính trị viên lớp 6 lao vào, dí thẳng súng vào đầu tên cướp biển đã bị trói như cái bánh chưng.
Tên bị trói đó là sử Tử.
Lúc đó Đường Hưng vẫn còn nghi ngờ gã nên bắt gã chạy đầu tiên.
Lúc nghe thấy tiếng hô của Nhiếp Nhiên, gã vội vàng lăn một vòng chạy vội ra ngoài, tránh được bị nổ banh xác, chỉ bị thương nhẹ mà thôi.