Từ hôm nói chuyện với Kiều Vũ Kiều ở hành lang, Trần Duyệt bắt đầu lén để ý tới Nhiếp Nhiên lớp 6.
Có lúc mấy lớp cùng một sân luyện tập, ngoài những lúc nhìn Hoắc Hoành ra thì cô ta còn thường xuyên liếc về phía Nhiếp Nhiên
Sau nhiều lần quan sát, cô ta không hề phát hiện ra chính trị viên đối xử đặc biệt với Nhiếp Nhiên ở điểm nào, cũng rèn luyện giống như các binh sĩ khác, mà Nhiếp Nhiên kia dường như cũng lạnh nhạt với chính trị viên, không hề có gì mờ ám như Kiều Vũ Kiều đã nói.
Nhưng cô ta cứ nghĩ tới cảnh hai tuần trước vô tình nhìn thấy Nhiếp Nhiên và chính trị viên đi lướt qua mình, cô ta lại thấy có khi hiện tại họ chỉ đang giả vờ mà thôi
Vì ở trước mặt tất cả mọi người, để tránh nghi ngờ nên họ mới lạnh nhạt với nhau như vậy
Thể là số lần cô ta quan sát Nhiếp Nhiên càng lúc càng nhiều lên
Buổi chiều huấn luyện chiến đấu, lịch trình của lớp 1 và lớp 6 giống nhau, nhờ đó Trần Duyệt lại có cơ hội quan sát thêm
Thực lực hai lớp khác xa nhau, lớp nào luyện với lớp đấy
“Hôm nay, nam nữ trộn lẫn tập luyện, một đầu một.” Lúc Hoắc Hoành đứng trên sân tập nói xong câu này, binh sĩ bên dưới đương nhiên đều tỏ vẻ không bằng lòng
Nam binh cảm thấy mình đánh với nữ binh chẳng khác nào đang ức hiếp người ta, chuyện này mà nói ra ngoài thì quá mất mặt
Còn nữ binh cũng thấy sức mình với sức nam binh chênh lệch nhau thì cũng thôi đi, ngộ nhỡ trong lúc chiến đấu, hai người vô tình tiếp xúc cơ thể, vậy thì bọn họ quá thiệt thòi rồi
“Báo cáo chính trị viên, chúng tôi không đánh nhau với nữ binh, quá mất mặt!” Nghiêm Hoài Vũ là người đầu tiên từ chối
Sau đó, càng nhiều nam binh cũng lần lượt thể hiện rằng đánh nhau với con gái thì có vẻ hơi bắt nạt người ta, không đàn ông
Những nữ binh vốn dĩ cũng không muốn đánh nhau với nam binh, nhưng nghe thấy bọn họ nói như vậy thì lại không thoải mái
Cái gì gọi là mất mặt!
Khinh thường nữ binh bọn họ đúng không? Trong đó, Hà Giai Ngọc trước giờ thích đánh nhau nghe thấy nam binh khinh thường mình như vậy thì lập tức nhảy dựng lên, “Cái gì mà quá mất mặt, tôi thấy rõ ràng là đánh không lại mới tìm lí do như vậy đi! Trong số các cậu ở đây, có không ít người đã từng bị tôi đánh bại!”
Hà Giai Ngọc vừa nói dứt lời, vài nam binh vốn còn đang phụ họa kia lập tức “tắt điện”.
Rất rõ ràng, mấy người đó chắc chắn từng bị Hà Giai Ngọc đánh bại.
“Đúng vậy, quá mất một cái gì chứ, rõ ràng là lí do lí trấu! Có bản lĩnh thì cứ đánh một trận xem nào.” Thi Sảnh đứng trong đội ngũ vội vàng để vào, giọng nói hào hùng của cô ta lập tức khiến cảm xúc của các nữ binh khác cũng dâng theo
“Đúng đó, đánh một trận đi! Để các cậu thấy được bản lĩnh thật sự của nữ binh!”
“Nữ binh không yêu hơn nam binh các cậu đâu nhé!”
“Ái chà, vậy đến lúc đó các cổ đừng có để bị đánh khóc nhè đấy!” Nghiêm Hoài Vũ vừa nói vừa xắn tay áo
“Ai khóc người đó là cháu!” Mấy ngày nay Hà Giai Ngọc không đánh nhau rồi, trong lòng sớm đã ngứa ngáy không yên, vừa nhìn thấy Nghiêm Hoài Vũ xắn tay áo liền hưng phấn định xông tới
Đám nam nữ binh trong đội ngũ bắt đầu kêu gào ầm ĩ, duy chỉ có Nhiếp Nhiên vẫn đứng một bên, yên lặng nhìn cảnh tượng huyên náo đó
Sau khi Hoắc Hoành đặc biệt nhìn cô thì tiếp tục nói: “Nam nữ đánh số từ một tới mười, số giống nhau vào một nhóm.” Tất cả mọi người lập tức tìm kiếm đối thủ cùng số với mình.
Không biết có phải ông trời có ý tác thành hay không, Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc là hai người hung hãn nhất, hay khiêu khích trong đội ngũ nhất cuối cùng thật sự bị phân vào một tổ.