Đều tại chị ta, tại chị ta!
Nhiếp Dập vùi đầu trong lòng Diệp Trần, cau mặt trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên như nhìn kẻ thù, mà Nhiếp Nhiên lại lấy lòng cười với Nhiếp Dập
Đương nhiên Nhiếp Thành Thắng cũng nhìn thấy tất cả, ông ta không tự chủ được cau mày lại
Nhưng ngay sau đó ông ta lại vô cùng nghiêm túc nói với Nhiếp Nhiên: “Con đi theo ba lên tầng.” “Vâng.” Sau khi đi vào phòng sách, Nhiếp Nhiên đóng cửa phòng lại
Nhiếp Thành Thắng họp cả ngày hôm nay, nghe nói liên quan đến đám hải tặc vô cùng hung hăng ngang ngược bên Lục Hải
Bọn chúng thường xuyên quấy nhiễu dân chúng ở đó, chính quyền địa phương định làm một mẻ lưới quét sạch để răn đe
Cho nên ông ta không có thời gian nghĩ kĩ chuyện của Nhiếp Nhiên, về đến nhà lại xảy ra chuyện như vậy càng làm ông ta phiền muộn hơn
“Bây giờ không phải là lúc quân đội huấn luyện sao, sao con lại về vào lúc này?” Giọng ông ta không quá dễ chịu, nếu như là Nhiếp Nhiên trước kia chắc đã sớm cúi đầu không dám ngẩng lên rồi
Nhưng đó là trước kia, Nhiếp Nhiên của bây giờ ngay cả người cũng dám giết, càng đừng nói là nói chuyện
“Con vừa hoàn thành nhiệm vụ không lâu, vẫn chưa về đơn vị” “Nhiệm vụ: Nhiệm vụ gì?” Nhiếp Thành Thắng cau mày lại, hình như không hiểu lời cô
Nhiếp Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, “Ba không biết sao? Con vào đội tân binh được ba tháng đã bị cấp trên ra lệnh đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, liên quan tới vụ án giao dịch vũ khí đạn dược, vết thương trên cổ con chính là do tên sát thủ lúc đó gây ra.” Nhiếp Thành Thắng càng nghe càng cảm thấy sởn cả tóc gáy
Cô? Tân binh? Đi thực hiện nhiệm vụ? Thể thì có khác gì đi tìm cái chết! Sao ông ta lại không biết bây giờ nếp sống ở quân đội làm kém như vậy, mới ở đó nửa năm đã nói dối mặt không đỏ tim không đập mạnh thế này
Nhiếp Thành Thắng vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Nói linh tinh cái gì thế? Tân binh làm sao mà ra ngoài làm nhiệm vụ, còn là vụ án lớn như giao dịch vũ khí đạn dược được!” “Thật mà ba, không tin ba xem cái này đi.” Nhiếp Nhiên không hoảng, lấy cái hộp đen buổi sáng Phương Lượng đưa cho mình ra, “Huân chương vinh dự con vừa nhận được.”
Nhiếp Thành Thắng vẫn còn đắm chìm trong lửa giận, bây giờ nhìn thấy cái huân chương quen thuộc nằm im trong hộp nhung, ông ta kinh hãi, “Chuyện này..
làm sao có thể?” Trước khi chưa vào đơn vị, ngay cả tư cách cầm súng tân binh cũng không có, con gái ông ta..
con gái ông ta lại giành được huân chương chiến công cho mình xem
Điều này thật sự quá khó bể tưởng tượng! Nửa năm, mới có nửa năm ngắn ngủi, đây còn là đứa con gái chỉ vì câu nói nặng lời cũng sẽ khóc mà ông ta quen thuộc đó sao? “Con đánh nhau rồi bị gạch tên cũng là việc cần cho nhiệm vụ
Cấp trên nói là nếu như không làm được thì sẽ gạch tên thật
Con nghĩ chắc là lúc con thi hành nhiệm vụ xảy ra sơ sót, cho nên bọn họ mới gọi điện thoại cho ba coi như gây áp lực
Là con không tốt, khiến ba lo lãng rồi!” Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn thuận thế ngồi xuống
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy Nhiếp Nhiên nói như vậy, ông ta cảm giác mình như bị đùa giỡn
Cái gì? Cần cho nhiệm vụ Tân binh ra ngoài làm nhiệm vụ vốn là việc chưa từng có trong lịch sử, lại còn dùng việc gạch tên để gây áp lực, là tên khốn kiếp nào dẫn binh thế! Ông ta nổi điên lên đập bàn liên tục, “càn quấy, đúng là càn quấy! Một tân binh như con làm sao có thể ra ngoài làm nhiệm vụ! Cái đơn vị này có còn quy củ nữa hay không?” Nhiếp Nhiên biết không phải là Nhiếp Thành Thắng thương mình, bởi vì ông ta có tư tưởng trọng nam khinh nữ cực kì nặng nề, cho nên ông ta tức giận là lại có người làm ra chuyện khác thường trong đơn vị như vậy.