Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân



Nhiếp Nhiên gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi.”

Sau đó, Lệ Xuyên Lâm đỡ cô đi ra ngoài

Có lẽ là vì nhìn thấy vết thương trên eo cô, cho nên anh ta càng cẩn thận hơn

Xếp hàng trả tiền xong, y tá trong trạm y tá kéo rèm ngăn Lệ Xuyên Lâm ở bên ngoài

Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường bệnh, không nói gì, các y tá thì không ngừng an ủi cô

Ngay cả y tá cũng không đành lòng, vết thương thế này phải đau đến mức nào chứ! Gương mặt cương nghị của Lệ Xuyên Lâm lại lạnh đi

Bởi vì cô là người trong cuộc duy nhất còn sống, cho nên cho dù bị bệnh cô vẫn phải vào Cục Cảnh sát lấy lời khai

Vì vậy, lúc Nhiếp Nhiên nằm bò trong trạm y tá xử lý vết thương, bôi thuốc, Lệ Xuyên Lâm đã đi ra ngoài mua một bộ quần áo và một phần cháo trắng cho cô

Đợi Nhiếp Nhiên bôi thuốc xong, anh ta bảo Nhiếp Nhiên ăn cháo, rồi uống thuốc, thay quần áo, sau đó đưa cô đến Cục Cảnh sát

Hai người vừa mới đến cổng Cục Cảnh sát, đã thấy Hoắc Hoành đang được A Hổ đẩy từ bên trong ra

Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành lập tức tiến lên, quan tâm hỏi: “Em đỡ hơn chút nào chưa?” Nhiếp Nhiên gật đầu, “Uống thuốc xong đã đỡ rất nhiều rồi

Anh lấy lời khai xong rồi à?” “Ừ, lấy xong rồi.” Hoắc Hoành vẫn muốn nói gì nữa, kết quả lại bị Cục trưởng Cục Cảnh sát ngắt lời: “Thật sự cảm ơn sự nhiệt tình và giúp đỡ của Hoắc tổng.” Hoắc Hoành miễn cưỡng mỉm cười khách sáo nói một câu, “Không có gì, tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ của một công dân tốt trong thành phố thôi.” Hai người nói qua lại mấy câu, Lệ Xuyên Lâm và Nhiếp Nhiên đứng đối diện mơ hồ cảm giác có sự bất thường

Công dân tốt trong thành phố: Nhiệt tình giúp đỡ? Làm tròn nghĩa vụ Những lời này là khen Hoắc Hoành nham hiểm mặt người dạ thú, miệng nam mô bụng bồ dao găm, gian xảo, sống trong thế lực ngầm hả? Hơn nữa anh ta còn là đối tượng tình nghi lớn nhất, sao trong mấy tiếng ngắn ngủi lại biến thành nhân vật chính diện rồi? Có phải Hoắc Hoành đã cho đám người này uống thuốc mê rồi không? Thấy Cục trưởng muốn đích thân đưa Hoắc Hoành ra khỏi Cục Cảnh sát, Lệ Xuyên Lâm lập tức đi đến trước mặt Cục trưởng nói: “Chỗ hàng đó tìm ra được từ bến cảng của Hoắc Hoành.”

Người này là nghi phạm lớn nhất, không thể thả đi như vậy! Nhưng Cục trưởng lại không hiểu, còn gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên Hoắc tổng đã tìm được chỗ hàng đó và nộp hết lên trên rồi.” Lệ Xuyên Lâm cau mày, vẫn đứng tại chỗ

Cục trưởng thấy anh ta không nhúc nhích, lại tiếp tục bổ sung: “Hoắc tổng nói, chỗ hàng hóa đó là Hoắc Mân và Lưu Chẩn âm thầm giao dịch, hơn nữa còn giấu ở bến cảng của cậu ấy, cậu ấy không hề biết.” Không biết, hàng của Hoắc Mân? Thứ cho Nhiếp Nhiên nghe xong cũng không nhịn được thầm nói một chữ trong lòng: Đệch! Lừa quỷ à! Chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi, kẻ tình nghi lập tức biến thành người bị hại, cũng chỉ loại da mặt dày như Hoắc Hoành mới dám nói như vậy

“À đúng rồi, chúng ta cũng đã tìm được chứng cứ về tổ chức của đàn em Lưu Chấn, bây giờ việc đi truy bắt thôi

Cậu thay áo chống đạn đi rồi lập tức làm nhiệm vụ.” Cục trưởng đang cúi người gật đầu cười với Hoắc Hoành thì đột nhiên nhớ ra, xụ mặt ra lệnh với Lệ Xuyên Lâm

Nghe những lời này, Nhiếp Nhiên cố ý nhìn Lệ Xuyền Lâm, mà lúc này Lệ Xuyên Lâm cũng đang nhìn cô

Tìm được hàng, bây giờ ngay cả nơi cất giấu cũng đã tra được, nói cách khác, nhiệm vụ của cô đã thành công rồi? Cô tự do rồi? Nhiếp Nhiên lập tức cụp mắt, Lệ Xuyên Lâm cũng thu hồi ánh mắt, gật đầu, đi đến phòng trang bị của Cục Cảnh sát

Cục trưởng muốn đích thân tiễn Hoắc Hoành ra ngoài lại bị Hoắc Hoành khéo léo từ chối

A Hổ đã nhân lúc Cục trưởng đi, cũng biết điều đứng ở ngoài rồi

Trong nháy mắt, trên hành lang trong Cục Cảnh sát chỉ còn lại hai người bọn họ

Giọng Hoắc Hoành trầm thấp dễ nghe, vô cùng khoan thai, “Sao thế, em ngây ra đó làm gì vậy?” “Hả? Không..

không có gì..

tôi chỉ đang nghĩ..” Sau khi hoàn hồn lại, Nhiếp Nhiên xoắn vạt áo, do dự hỏi: “Anh giao hết hàng ra, vậy anh làm thế nào?” Hoắc Hoành khẽ cong khóe miệng lên, dựa vào lưng xe lăn, “Em lo lắng cho tôi đến thế à?” Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh tuấn của anh, nếu như lúc này anh có thể đứng lên thì thật sự hoàn mỹ như một tác phẩm của thượng đế

“Hình như vừa rồi có người nói với tôi, nếu như có kiếp sau nhất định sẽ quý trọng tôi.” Trái tim Nhiếp Nhiên “lộp bộp”, thầm kêu hỏng rồi

Tên này muốn lật lại nợ cũ à? Cho xin đi, lúc đó cô chỉ muốn kéo dài thời gian ngắm bắn cho Lệ Xuyên Lâm cho nên mới nói như vậy, không hề có hàm ý đặc biệt gì! Nhiếp Nhiên cười khan hai tiếng, “Đúng vậy, kiếp sau tôi sẽ quý trọng anh? “Chúng ta vẫn còn sống sờ sờ ra, tại sao phải đợi đến kiếp sau?” Hoắc Hoành đẩy xe lăn dịch lại gần cô mấy bước, sau đó ngay lúc cô không chú ý, kéo lấy tay cô, đặt cô ngồi lên đùi mình

Anh cúi đầu, cọ má mình vào mặt cô, chậm rãi nói bên tai cô: “Quý trọng ngay kiếp này đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui