Tố chất thể lực của thân xác này vốn dĩ vẫn chưa hồi phục tới trạng thái đỉnh cao trước đó của cô.
Cô không thể đi kiểm tra từng xe, mà chỉ có thể nín thở, tập trung tinh thần ngồi phục ở đó, quét qua từng chút một.
Một lượng lớn súng ống đạn dược không thể vận chuyển kịp hết trong khoảng thời gian ngắn như vậy được, nhất định đồ vẫn ở trên xe. Như vậy thì trọng lượng của chiếc xe sẽ nặng hơn rất nhiều so với xe chở hàng bình thường.
Đột nhiên, cô nhớ tới lời của bác tài xế. Trên đường bắt buộc phải đi qua, cách bến cảng một đoạn, có một công trường đang thi công. Ở đó đang vây dựng đài chỉ huy mới, sắt thép xi măng vứt một đống.
Nếu trọng lượng xe đủ lớn, bánh xe nhất định sẽ dính rất nhiều xi măng.
Vậy nên cô chỉ cần tìm dấu vết xi măng bám trên bánh xe, cái nào nhiều cái đó nhất định có vấn đề.
Nhưng cô buộc phải nắm chắc thời gian mới được, lượng mưa quá lớn rất dễ rửa sạch những dấu vết đó.
Nhiếp Nhiên qua lại không ngớt trong đám xe, nhưng có tới mấy trăm chiếc xe, có thể dễ dàng tìm thấy như vậy sao!
Cô đã không ăn cơm suốt một ngày, không đủ sức, cộng thêm ngâm mình trong nước mưa lạnh buốt thời gian dài, môi Nhiếp Nhiên đã bắt đầu hơi tái.
Nếu không phải do cô chạy nhanh thì chân đã tê cứng rồi.
Nhiếp Nhiên trốn trong nước mưa hà mạnh vài hơi vào đôi tay lạnh cóng của mình, nhưng không có hiệu quả.
Cô vừa tìm kiếm bánh xe, vừa phải trốn tránh mấy bảo vệ tuần tra, cộng thêm mưa to nữa nên cô dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Nhiếp Nhiên vuốt mạnh nước mưa trên mặt, đang định tiếp tục, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ bên tường.
Tuy âm thanh đó bị tiếng của mưa lớn che lấp, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn nghe thấy được.
Lẽ nào mình đã bị phát hiện sao?
Cô trốn sau một chiếc xe, cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động, im lặng chờ đợi.
Tiếng bước chân nhẹ giẫm lên nước mưa phát ra tiếng “nhép nhép nhép…”
Tim Nhiếp Nhiên đập thình thịch. Cô nín thở, giảm cảm giác tồn tại của bản thân tới mức thấp nhất.
Cuối cùng tiếng bước chân đó cũng tới cạnh cô.
Tay Nhiếp Nhiên từ từ trượt xuống eo, khi một chiếc giày xuất hiện trong tầm mắt, cô lập tức rút ra con dao găm sắc nhọn lạnh lẽo, phi qua.
Nhưng người tới dường như cũng cảnh giác không kém. Trong lúc Nhiếp Nhiên vung tay phi con dao găm qua, dường như người đó cũng cảm nhận được nên nhanh nhẹn tránh thoát.
Ngay lập tức, Nhiếp Nhiên lao vọt qua, dao găm trong tay xoay ngang, con dao lạnh lùng xé toạc màn mưa, vung tới.
Người kia nhanh tay nhanh mắt không kém, lập tức tóm lấy bàn tay cô, thấp giọng quát một câu, “Là tôi!”
Giọng nói quen thuộc khiến cô vốn muốn đâm nhát thứ hai liền khựng lại giữa không trung.
Mưa lớn xối nghiêng khiến cô gần như không thể mở nổi mắt, hai người đứng giữa trời, cả người ướt sũng.
“Lệ Xuyên Lâm?” Nhiếp Nhiên không xác định hỏi một câu.
Người đó đáp lại một câu ngắn gọn. “Đúng.”
“Sao anh lại ở đây?” Nhiếp Nhiên híp mắt hỏi.
Tuy cô bảo Lệ Xuyên Lâm theo dõi Hoắc Hoành 24/24 nhưng anh ta cũng không thể tìm ra chỗ này nhanh như vậy chứ?
Lệ Xuyên Lâm thả lỏng tay đang nắm chặt lấy Nhiếp Nhiên. “Người cung cấp thông tin bên tôi báo với tôi địa chỉ này.”
Lại là người cung cấp thông tin!
Nhiếp Nhiên giắt con dao găm về eo mình, lông mày chau lại.
“Sao cô lại ở đây?” Lệ Xuyên Lâm nhìn cô, cũng hỏi cùng câu hỏi.
Anh ta phải nhờ vào người cung cấp thông tin mới nhận được tin tức về nơi này, nhưng Nhiếp Nhiên thì sao?
Sao cô ấy biết được chỗ này, hơn nữa thậm chí còn tới đây trước cả anh ta nữa.
Vừa nãy, lúc anh ta nắm lấy tay cô, rõ ràng anh ta cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô giảm thấp, có lẽ đã dầm mưa rất lâu rồi mới trở nên như vậy.
“Tôi cũng có người cung cấp thông tin.” Nhiếp Nhiên không muốn dây dưa với anh ta trong vấn đề này, quay người định tiếp tục điều tra bánh xe.
Nhưng Lệ Xuyên Lâm rõ ràng không muốn bỏ qua vấn đề này.
Anh ta đi theo hỏi: “Tại sao lại không nói với tôi?”
“Nói với anh cái gì?” Nhiếp Nhiên hờ hững hỏi một câu, mắt chăm chăm vào bánh xe của hai chiếc xe, bên trên không có nhiều dấu vết.
“Tin tức ở bến cảng này.”
“Tôi quên mất.” Nhiếp Nhiên thuận miệng bịa ra một câu. Sau khi dễ dàng tránh được hai bảo vệ tuần tra cách đó không xa, cô lại tiếp tục kiểm tra chiếc xe khác.
Sắc mặt Lệ Xuyên Lâm sa sầm, “Cô nói dối!”
Rõ ràng lúc ở Cục Cảnh sát cô vẫn còn tức giận, mà vừa chớp mắt đã xuất hiện ở đây rồi.
Anh ta có cảm giác mình bị trêu đùa.
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt lạnh lùng nói: “Vậy tôi nói, tôi thất vọng về cảnh sát các anh, có được không?”
Lệ Xuyên Lâm nghẹn lời nhưng lại không thể phản bác.
Quả thực là chuyện lần này, nếu Phó Cục trưởng chịu nghe ý kiến của anh ta thì sẽ không đến nỗi như hiện nay.
Cũng may anh ta bảo người nằm vùng bên mình cảnh giác động tĩnh của Hoắc Hoành, đề phòng bất ngờ.
Chỉ không ngờ tới, bất ngờ này cuối cùng vẫn xuất hiện.
Anh ta đứng sau lưng Nhiếp Nhiên, im lặng không lên tiếng.
Nhiếp Nhiên quét qua không trung, không được, mưa quá lớn rồi, nếu tiếp tục kéo dài thì không được.
“Anh đứng ngây ra đó làm gì? Mau giúp kiểm tra xi măng dưới bánh xe đi, nếu có nhiều khác thường, vậy thì nói không chừng trên xe có hàng! Mau lên đi!” Trong mưa, Nhiếp Nhiên hạ thấp giọng nói với anh ta.
Lệ Xuyên Lâm dứt khoát không hỏi nguyên nhân nữa, bất chấp mưa lớn, gật đầu, cũng bắt đầu tìm kiếm.
Anh ta tin năng lực của Nhiếp Nhiên.
Không thể không nói, tốc độ của hai người quả nhiên nhanh hơn một người rất nhiều. Qua gần hai mươi phút sau, cuối cùng Lệ Xuyên Lâm cũng tìm được bánh xe khác thường.
Nhiếp Nhiên kiểm tra một lượt, quả nhiên trên rãnh chống trượt của bánh xe có bám đầy bùn đất và xi măng, cho dù trong thời gian dài như vậy vẫn còn rất nhiều.
Hai người nhìn nhau một cái, Nhiếp Nhiên gật đầu.
Tiếp theo, sau khi hai người quan sát tình hình xung quanh một lượt, Nhiếp Nhiên lấy từ trong túi ra hai sợi dây thép, chọc vào ổ khóa của xe hàng.
Tay cứng đơ vì lạnh lúc này đã không còn nghe sai bảo, Nhiếp Nhiên ra sức vặn mấy lần, rồi lại hà mấy hơi, run run tiếp tục mở khóa.
Lệ Xuyên Lâm đứng ở dưới quan sát tình hình, thấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt của cô đang không ngừng run rẩy, môi lạnh cóng đã không còn giọt máu nào, dứt khoát đẩy nhẹ cô ra, tự mình lên xe.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta, không ngờ người này cũng có lúc làm chuyện này.
Chưa đầy hai phút, khóa đã mở rồi, Lệ Xuyên Lâm mở nhẹ cánh cửa xe hàng.
Nhiếp Nhiên vội vàng nhìn vào bên trong, nhất thời ngây người!