Đến cả chăn ga cũng sạch sẽ tinh tươm, tất cả bàn, ghế, ngăn tủ đều ở nguyên vị trí, giống như chưa từng bị hạm vào.
“Người đâu? Không phải anh bảo đi vào đây sao?” Cảnh sát kiểm tra một lượt từ trong ra ngoài, ngay cả nhà vệ sinh cũng vào vài lần, sau đó họ kéo thẳng ông chủ đang ngồi chờ ở ngoài vào trong, “Người đâu, một nam và một nữ mà anh nói đâu rồi?”
Ông chủ nhà nghỉ nghe cảnh sát chất vấn thì mở mắt nhìn căn phòng trước mặt, sau đó ngạc nhiên ồ lên, “Người đâu? Tại sao lại không thấy? Rõ ràng tôi vừa thấy cô ta quay lại mà!”
Gian phòng sạch sẽ cứ như chưa từng có người ở, trời ạ, chẳng nhẽ anh ta gặp ma?
Đội trưởng nhìn thấy dáng vẻ ông chủ nhà trọ vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ thì biết anh ta không nói dối, thế là lập tức ra lệnh: “Lục soát toàn bộ tầng này cho tôi, không được bỏ sót căn phòng nào!”
Đám cảnh sát sau lưng đồng thanh hô: “Rõ!”
Sau đó bọn họ nhanh chóng phân tán ra xung quanh.
Ông chủ nhà nghỉ vừa phục hồi tinh thần thì sốt ruột bảo, “A? Thế này… Thế này… Vậy tôi còn làm ăn thế nào được anh cảnh sát.
”
Tay cảnh sát cười lạnh với anh ta, “Làm ăn? Nếu anh dám cản trở công việc của cảnh sát, tôi cũng bắt anh luôn đấy!”
Ông chủ lập tức giật mình lắc đầu liên tục, “Không, không dám, không dám!”
Một đám cảnh sát bắt đầu cẩn thận tìm kiếm từng phòng.
Đúng như dự đoán, mỗi khi mở cửa đều là hai thân thể trắng bóc và tiếp đó là tiếng hét hoảng sợ rõ to của phụ nữ.
Những tiếng hét của phụ nữ có thể đục thủng nóc nhà, tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
Trong một căn phòng, Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đang đứng ở cửa ra vào.
Vừa rồi Nhiếp Nhiên đang định dẫn Hoắc Hoành rời khỏi phòng, lúc cô nghe âm thanh phía dưới thì biết mình không kịp chạy nữa rồi, thế là cô kéo Hoắc Hoành trốn vào căn phòng đối diện.
Hai người đều là dân cạy khóa chuyên nghiệp, chỉ cần một chiếc dây kẽm là xong, cho nên một giây trước khi đám cảnh sát chạy lên tầng, hai người bọn họ đã thành công trốn vào gian phòng đối diện.
Khi biết cảnh sát muốn kiểm tra từng phòng một, sắc mặt hai người đều trở nên nặng nề.
Tiếp tục thế này không phải là biện pháp.
Hoắc Hoành nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ bờ vai cô rồi dùng khẩu hình miệng nói chuyện.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cô đọc được khẩu hình anh nói là nhảy cửa sổ.
Cô nhìn về cái cửa sổ nhỏ trong phòng.
Nhảy từ tầng hai xuống không có vấn đề gì lớn, cửa sổ cũng có thể lọt vừa một người, chỉ là…
Nhiếp Nhiên lắc đầu, nói cực nhỏ vào tai anh: “Không được, anh bị thương quá nặng, nếu nhảy xuống vết thương sẽ rất dễ vỡ ra, đến lúc đó kinh động đến bọn họ thì không chạy được đâu.
”
Lời nói của cô kèm theo hơi thở ấm áp chui vào tai Hoắc Hoành, khiến tim anh run rẩy.
Lúc này Nhiếp Nhiên tập trung toàn bộ sự chú ý ở bên ngoài nên không hề để ý đến sự khác lạ của Hoắc Hoành.
Cô bình tĩnh nghe tiếng bước chân ngày càng gần cùng từng tiếng đóng cửa.
“Cởi quần áo ra! Nhanh!” Đột nhiên Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng đẩy Hoắc Hoành vào tường, sau đó tay chân nhanh nhẹn vứt âu phục của anh xuống đất, tiếp đó là quần và thắt lưng.
.