Bây giờ Hoắc Khải Lãng chắc đang ngư ông đắc lợi, nhìn mình và Hoắc Chử chính diện chém giết nhau rồi.
Anh không thể mang cơ thể thương tích về, như vậy sẽ chỉ khiến Hoắc Khải Lãng cao hứng hơn mà thôi.
“Vậy anh định lúc nào gọi điện thoại cho A Hổ?” Nhiếp Nhiên ném điện thoại của anh lại chỗ tủ đầu giường, “Tôi sẽ không ở đây mãi, đến lúc đó anh phải tự thuê phòng rồi.
”
Trong giọng nói của cô là sự xua đuổi không chút lưu tình, dĩ nhiên Hoắc Hoành nghe ra được.
Anh cũng biết tối hôm nay cô đã mệt mỏi tới cực điểm rồi, đêm nay giúp đỡ mình đã là ranh giới cuối cùng của cô.
“Ngày mai đi, đợi tôi có tinh thần hơn rồi về, nếu không tôi sợ đến lúc đó bị bọn họ bỏ thuốc cũng không biết.
” Hoắc Hoành sợ bị cô ném ra ngoài, nói xong lập tức chui vào trong chăn nhắm mắt ngủ.
Nhiếp Nhiên biết anh thật sự đã không chịu nổi nữa rồi, cho nên cũng không nói gì nữa, vùi mình trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Bên trong phòng yên tĩnh lại.
Khoảng hai mươi phút sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Hai người trong phòng lại tỉnh lại.
So với tiếng gõ cửa không có tiết tấu vừa rồi, tiếng gõ cửa này làm người ta hoảng sợ hơn.
“Ai thế?” Nhiếp Nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay vịn.
Giọng nam bên ngoài cung kính nói: “Tôi là phục vụ của khách sạn.
Đồ ăn của cô đến rồi.
”
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành nhìn nhau, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi không tiện lắm, anh để ở cửa là được rồi.
”
“Được.
” Người phục vụ trả lời, sau đó rời đi.
Nhiếp Nhiên dán người vào khe cửa, chắc chắn tiếng bước chân bên ngoài đã đi rồi, lại qua mười phút nữa, chắc chắn bên ngoài đã không có bất cứ âm thanh gì nữa, lúc này cô mới mở cửa, đẩy xe thức ăn vào trong phòng.
Nhiếp Nhiên cầm bát cơm rang hải sản lên, sau khi chắc chắn bên trong không có bất cứ vấn đề gì, cô vừa ăn vừa nói với người trên giường: “Tôi đặt cho anh bát cháo, hay là anh ăn một chút rồi hãy ngủ.
”
Ba lần bốn lượt bị đánh thức như vậy, cô không tin bây giờ Hoắc Hoành vẫn buồn ngủ
Hoắc Hoành đang muốn giơ tay lên thì đột nhiên hạ cánh tay bị thương xuống: “Tôi không tự ăn được.
”
Nhiếp Nhiên mới vừa đút một thìa cơm vào miệng, lập tức dừng lại.
Cô lạnh lùng ngước mắt lên, nhưng Hoắc Hoành lại bày ra cái dáng vẻ nửa chết nửa sống đáng thương.
Vết máu lấm tấm màu đỏ thấm ra ngoài băng gạc vô cùng nổi bật.
Nhiếp Nhiên lập tức thu cái thìa đang định ném vào đầu anh lại.
Cô không cam tâm tình nguyện bê bát cháo nóng kia ngồi xuống cạnh giường, múc một thìa đưa qua.
“Em ăn trước đi, ăn xong rồi đút cho tôi.
” Hoắc Hoành đau lòng.
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý, chỉ ném cho anh một chữ: “Ăn!”
Hoắc Hoành thấy sắc mặt cô không vui thì ngoan ngoãn không dám nói gì nữa, dù sao không phải lúc nào cũng có đãi ngộ này, phải quý trọng.
Nhưng không ngờ là đãi ngộ này lại biến thành tai nạn.
Bởi vì Nhiếp Nhiên chưa từng chăm sóc ai, động tác rất cẩu thả, cháo bị cô vẩy khắp giường.
Hoắc Hoành nhìn dáng vẻ đút cháo thô bạo của cô, lại nhìn cái chăn bị vẩy bẩn trên giường, trêu, “Em còn đút như vậy, có lẽ tôi chỉ có thể ăn nửa bát, hơn nữa tối nay cũng ngủ không rồi.
”.