Đột nhiên, Hoắc Hoành ngẩng đầu lên nhìn người ở bên cạnh, “Tại sao em không muốn ở lại đơn vị?”
“Liên quan gì đến anh à?”
“Không, nhưng tôi muốn hỏi.”
Trước kia anh tự ý đưa Nhiếp Nhiên vào đội dự bị, lại tự ý muốn thay đổi cô, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải chỉ có mình đau lòng tự trách thôi à?
Sau đó anh nghiêm túc kiểm điểm lại, cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu suy nghĩ trong lòng cô, vì vậy quyết định muốn trò chuyện với cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh ngoan ngoãn ăn cháo nhưng lại nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt thanh khiết kia thật sự làm người ta không chịu nổi.
“Không thích!” Cô tức giận mở miệng.
Hoắc Hoành lập tức nói tiếp: “Vậy em thích cái gì?”
Thích gì? Nhiếp Nhiên lại nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Hình như cô không đặc biệt thích gì cả.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không biết.”
“Không biết? Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói không biết mình thích gì đấy.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy hình như mình bị cười nhạo, cô híp mắt lại: “Kỳ lạ lắm à?”
“Là vô cùng kỳ lạ.
Bởi vì không có ai sẽ nói không biết mình thích gì.
Trẻ con sẽ thích đồ chơi, con gái thích đồ trang sức, đàn ông sẽ thích xe hơi, cho dù là già hay trẻ đều có thứ mình thích, có thứ mình muốn.
Hoặc là...!đều có mục tiêu.” Hoắc Hoành mỉm cười, dần dần dẫn cô vào cái hố mình đào.
“Mục tiêu?” Nhiếp Nhiên nhíu mày, sau đó nghĩ tới những nhiệm vụ mình hoàn thành ở kiếp trước, gật đầu như lẽ đương nhiên, “Ừ, đúng, mục tiêu.”
Cô có mục tiêu, mục tiêu của cô chính là hoàn thành nhiệm vụ, giết chết những người đó!
Hoắc Hoành phát hiện đáy mắt cô chợt lóe lên sự tàn ác, biết nhất định là cô nghĩ sai rồi, vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải là nói mục tiêu bắn, mục tiêu nhiệm vụ, mà là mục tiêu mà một người sống vì nó.
Rất nhiều người sẽ coi mục tiêu này là mơ ước.”
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, sợ bỏ qua biểu hiện nào của cô.
“Mơ ước?” Lúc này Nhiếp Nhiên đã hoàn toàn chìm vào trong cái hố anh đào, vẻ mặt mơ màng.
Hoắc Hoành không ngừng cố gắng tiếp tục dẫn dắt cô, “Đúng, mơ ước.
Em có không?”
“...!Tự do.”
Ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng chiếu lên mặt cô, Hoắc Hoành thấy rõ lúc cô nói hai chữ kia, trong mắt phát ra ánh sáng ấm áp.
Anh im lặng nhìn cô.
“Đây...!là mơ ước sao?” Nhiếp Nhiên thấy anh không nói gì, khẽ cau mày hỏi.
“Đúng, là mơ ước.”
Hoắc Hoành hoàn hồn lại, cười gật đầu.
Hóa ra thứ cô gái này muốn là tự do, chẳng trách cô không thích những ràng buộc trong quân đội, cãi lại sĩ quan huấn luyện.
Chẳng trách phản ứng của cô lại lớn như vậy khi mình đưa cô vào đội dự bị, chẳng trách...!cô trăm phương ngàn kế muốn rời đi.
Tự do...
Trong quân đội có thể cho quân nhân trách nhiệm, đoàn kết, kỷ luật, nhưng đúng là không thể cho tự do.
Anh hiểu rồi.
“Tôi gọi điện thoại cho A Hổ, lấy điện thoại giúp tôi với.” Hoắc Hoành cố gắng ngồi dậy, khó khăn giơ tay lên muốn lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao anh lại đột nhiên đổi ý, lấy điện thoại đưa cho anh.
Hoắc Hoành quen thuộc bấm một dãy số, chuông vang lên mấy tiếng đã có người nghe, sau khi dặn dò đơn giản mấy câu, anh cúp điện thoại.
“Tôi không nên làm mất thời gian của em nữa.”
Mơ ước của em là tự do, mà mơ ước của tôi là trách nhiệm, em và tôi, cuối cùng không ở trên cùng một con đường, tôi không nên ích kỷ ép em ở lại.
Anh nói một lời hai nghĩa xong, cố nhịn cơn đau ở vai, cởi áo choàng tắm ra, mặc áo sơ mi nhuốm máu vào.
“Anh như vậy...!được chứ?” Chân mày Nhiếp Nhiên cau lại.
Hoắc Hoành chỉ mặc hai cái áo thôi mà đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ra khắp trán.
Anh cười, giả vờ bình tĩnh nói: “Có gì mà không được, không có em, không phải tôi cũng chịu đựng được mười mấy năm đó sao?”
Anh chậm rãi xuống giường, đi giày vào, sửa sang lại ổn thỏa rồi đi ra ngoài cửa.
Trước khi đi, anh vẫn không nỡ quay lại nhìn Nhiếp Nhiên, “Còn nữa, em không nợ tôi gì cả, là tôi luôn nợ em.
Cho nên, chúng ta hết nợ.”
Sau đó, anh vặn cửa, lảo đảo đi ra ngoài.
Lần này, anh lựa chọn chủ động rời đi..