Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


“Anh Uông, sao anh lại ở đây? Vừa hay, tôi muốn nói với anh một số chuyện trong đơn vị.

” Gần đây vì chuyện đơn vị diễn tập mà Nhiếp Thành Thắng rất phiền não, cũng không quan tâm đến Uông Tư Minh và Nhiếp Nhiên mà kéo Uông Phủ đi vào nhà.

“Được, Tư Minh, con tự về trước đi.

” Uông Phủ thuận miệng dặn dò.

Nhiếp Nhiên thấy mình cũng không cần thiết phải ở lại, định đi theo bọn họ vào nhà.

“Chú Nhiếp, cháu có thể nói chuyện với Nhiếp Nhiên mấy câu không?” Uông Tư Minh đột nhiên hỏi.

Anh ta nói quá mức nghiêm túc và thành khẩn khiến Nhiếp Thành Thắng hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Hả! à à, được, hai đứa nói chuyện đi.


Đến khi Nhiếp Thành Thắng và Uông Phủ vào nhà rồi, gương mặt vui vẻ ôn hòa của Uông Tư Minh lập tức sầm xuống, “Tại sao phải đi? Tại sao trước khi đi không nói với tôi! ” Anh ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Nói với chúng tôi.


“Tôi chỉ nghe theo sắp xếp của đơn vị mà thôi.

Hơn nữa, lúc tôi đi, mọi người đang huấn luyện, tôi nói thế nào?”
“Vậy điện thoại thì sao? Tại sao không gọi cho tôi!” Uông Tư Minh tiếp tục chất vấn.

Nhiếp Nhiên chỉ cười châm biếm, “Uông Tư Minh, quan hệ của chúng ta tốt đến mức cần thông báo mọi chuyện cho đối phương à?”
Lời cô nói giống như một con dao găm nhanh chóng vạch ra một con sông rạch ròi giữa bọn họ.

Vẻ mặt Uông Tư Minh cứng lại, anh ta nghiến răng căm hận nói: “Cho dù không nói với tôi, vậy những người cùng phòng của cô thì sao? Cô có biết mấy ngày đó bọn họ không thấy cô đâu đã lo lắng thế nào không!”
Nhiếp Nhiên đút tay vào trong túi áo khoác, nhún vai, “Tôi chỉ bị điều động bình thường, không phải là chết.


Ai ngờ Uông Tư Minh lại giống như thuốc nổ bị châm mồi dẫn lửa, đùng đùng nổi giận: “Cô nói linh tinh cái gì thế!”
Nhưng sau khi nói xong, anh ta cũng biết vừa rồi mình đã thất thố.

Đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ dáng vẻ Nhiếp Nhiên nằm vô tri vô giác trên đảo ngày đó, cho nên nhất thời không biết tại sao lại mất khống chế.

Nhiếp Nhiên cau mày lại.

Cô không hiểu tại sao người này lại đột nhiên nổi giận, lập tức quay người đi vào trong nhà.

“Cô bị điều động đến nơi nào?” Giọng Uông Tư Minh lại vang lên sau lưng.

Nhiếp Nhiên vốn không phải là một người hiền lành, tự dưng bị khiển trách như vậy, giọng tự nhiên cũng biến thành không tốt lắm, hờ hững nói: “Liên quan gì đến anh?”
Uông Tư Minh quay mặt di, lặng lẽ nói: “! Mấy người lớp 6 đặc biệt nhờ tôi.


Nhiếp Nhiên dãn mày ra, hồi lâu mới nói hai chữ đơn giản: “Quân khu 2.


Uông Tư Minh quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Cô đến đơn vị của ba cô à? Vậy có phải là cô không quay lại nữa không?”
“Không biết.

” Nhiếp Nhiên không nói với anh ta để tránh tin tức bị lộ.

“Từ trước đến nay cô không làm chuyện không có kết quả, tôi không tin là cô không biết!” Mặc dù Uông Tư Minh không thể suy đoán lòng người như Nhiếp Nhiên, nhưng anh ta có cảm giác, hơn nữa cảm giác này rất mãnh liệt.

“Cô không định quay lại, đúng không?” Giọng anh ta trầm thấp, vẻ mặt cũng dần dần lạnh lùng.

Nhiếp Nhiên không muốn bị anh ta làm hỏng kế hoạch của mình, cho nên dùng cái cớ đối phó với Nhiếp Thành Thắng để đối phó với anh ta, “Tiểu đoàn trưởng nói sau khi vết thương của tôi lành hẳn sẽ quay lại.


Uông Tư Minh nghe thấy thế, mắt sáng lên, “Thật không?”
“Ừm.

” Nhiếp Nhiên gật đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui