Nhiếp Nhiên cởi ngay chiếc tạp dề ra, sau khi bàn giao lại toàn bộ, cô đi khỏi nhà ăn trước ánh mắt bao nhiêu người.
Lý Tông Dũng cảm thấy khó hiểu nhìn theo bóng lưng của cô.
Cô gái này không phải loại người mềm yếu như vậy, tại sao chưa hề giải thích một câu mà đã dứt khoát rời đi?
Chẳng nhẽ do sợ Nhiếp Thành Thắng sao?
Mà đám người Nghiêm Hoài Vũ ngồi trên bàn cơm nhìn thấy Nhiếp Nhiên bị đuổi đi kiểu này, trong lòng tự nhiên thấy tức giận mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác nhìn Trương Nhất Ngải.
Bọn họ chờ Nhiếp Thành Thắng và Lý Tông Dũng rời đi xong thì lập tức vây quanh Trương Nhất Ngải.
Hà Giai Ngọc siết nắm chặt tay thành nắm đấm rồi hỏi với vẻ đầy tức giận, “Trương Nhất Ngải, con mẹ cô muốn ăn đòn phải không?”
“Bà đây cũng là lần đầu tiên muốn đánh mày đấy!” Thi Sảnh cũng siết tay bước từng bước đến gần.
Trương Nhất Ngải hoàn toàn không thèm để ý mà cười nhạo: “Tội cố ý ẩu đả không nhỏ đâu nhé, mấy người cẩn thận bị đuổi đấy.
”
Cô ta đắc ý nói một câu rồi quay người đi trong sự phẫn nộ của mấy người xung quanh.
Hà Giai Ngọc tức giận nghiến răng kèn kẹt, mấy ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, “Con khốn này!”
Kiều Duy vỗ nhẹ lên vai Hà Giai Ngọc, “Yên tâm, chỉ cần cô ta vẫn còn ở đội dự bị thì sợ gì không trị được cô ta.
”
“Nhưng chị Nhiên…” Hà Giai Ngọc không cam lòng thay cho Nhiếp Nhiên.
“Được rồi, đến sau núi còn được yên tĩnh hơn đấy.
” Kiều Duy an ủi.
Câu nói này của Kiều Duy rất đúng, phía sau núi thực sự rất yên tĩnh, đừng nói là người, đến cả ma cũng chẳng có.
Nhiếp Nhiên cõng hành lý của mình đến nơi này thì đã thấy nhà kho mà mình cần phải bảo vệ.
Thật ra đây chỉ là một cái kho rỗng, bên trong chẳng có thứ gì, toàn bộ nhà kho xập xệ đến mức gió cũng thổi xuyên qua được.
Ở đây không có kèn hiệu báo thức buổi sáng, không có kèn hiệu báo tắt đèn buổi tối, trong phòng chỉ có một cái giường, một chiếc đèn, một cái bàn và một chiếc ghế dài nhỏ để ngồi.
Nếu không có cửa sổ và đèn, Nhiếp Nhiên còn cho là mình bị nhốt trong phòng tối.
Cô dọn dẹp lại chỗ ngủ, đồng thời sắp xếp lại đồ vật trong phòng xong thì mặt trời cũng đã lặn về phía Tây.
Nhiếp Nhiên xoa mặt, cô đội mũ vào rồi đi về phía căn cứ.
Cô cố sức đi thật nhanh, cuối cùng lúc trời vừa tối thì đến được nhà ăn trong căn cứ, mọi người bên trong đã ăn gần xong, và đồ ăn cũng sắp hết.
Nhiếp Nhiên xếp hàng cuối đội ngũ, tình cờ là Trương Nhất Ngải lại đứng phía trước cô.
Cô ta nhìn Nhiếp Nhiên rá»i ná» má»t nụ cÆ°á»i chế giá»
u.
Nhiếp Nhiên bình thản liếc mắt nhìn cô ta, sau Äó cô rÅ© mắt xuá»ng.
Trương Nhất Ngải thấy Nhiếp Nhiên không có phản ứng gì, tự cảm thấy không thú vỠnên bỠqua.
Äá»i ngÅ© xếp hà ng rất dà i trong phòng Än nhÃch từng chút má»t vá» phÃa trÆ°á»c.
Cuá»i cùng thì TrÆ°Æ¡ng Nhất Ngải cÅ©ng sắp xong và chuẩn bá» Äến lượt Nhiếp Nhiên, lá»p phó VÆ°Æ¡ng nhìn thấy cô bèn tranh thủ lấy ra má»t chiếc bát nhá», Äặt lên ÄÄ©a và cÆ°á»i nói: âPhần nà y là của cô.
â.