Tiếng trả lời của anh ta rất lớn, gần như bao phủ toàn bộ sân huấn luyện, làm các binh lính chấn động, tức giận đến nỗi ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Cả đơn vị của bọn họ không bằng một mình Nhiếp Nhiên?
“Đúng là trò cười, Nhiếp Nhiên có ba đầu sáu tay hay là bảy mươi hai phép thần thông biến hóa mà có thể so sánh với cả đơn vị?” Trương Nhất Ngải mỉa mai nói.
Lần này trong đơn vị dự bị trừ mấy người Nghiêm Hoài Vũ phạm lỗi ra, Trương Nhất Ngải cũng ở trong đó.
Nguyên nhân là An Viễn Đạo cảm thấy lần trước biểu hiện của cô ta ở trong phòng ăn quá tệ, dứt khoát ra lệnh cho cô ta tạm thời ở lại đơn vị.
Vì thế mà Trương Nhất Ngải vô cùng uất ức, cô ta nhân cơ hội này châm chọc.
“Này, anh có biết bây giờ cô ta là người trông kho, còn không bằng được lính cấp dưỡng không? Nói thật, anh cầu xin cô ta còn không bằng cầu xin tôi.
” Cô ta khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nói.
Kha Lỗ tính khí ngay thẳng, cau mày khinh thường nói: “Cầu xin cô? Cô là cái thá gì? Cô còn không bằng cái đinh gỉ!”
Trương Nhất Ngải bước nhanh ra khỏi đám người, vô cùng tức giận chỉ Nhiếp Nhiên nói: “Sao tôi lại không bằng cô ta, tôi là người lớp 1 ở đơn vị dự bị, cô ta là cái gì, một lính tạp vụ ở tầng thấp nhất trong đơn vị bình thường! Tôi không bằng cô ta! Ha, đúng là nực cười!”
Kha Lỗ cau mày, anh ta không hiểu lớp 1 lớp 2 gì hết, anh ta chỉ biết là ở trong lòng của dân đảo bọn họ, Nhiếp Nhiên lợi hại hơn bất cứ ai.
Hà Giai Ngọc nói chen vào, “Chị Nhiên không cần đánh nhau với cô, chỉ cần dùng khẩu thuật đã có thể đánh bại cô, điều này còn chưa đủ à?”
Sự châm biếm đâm trúng vết sẹo của Trương Nhất Ngải, làm cô ta tái mặt đi.
Lần đánh nhau đó là nỗi sỉ nhục duy nhất trong cuộc đời này của cô ta.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trừ đánh nhau ra thì sao? Còn có gì khác không? Hừ, có lẽ cũng chỉ có đánh nhau thôi! Dù sao những thứ khác đều không dám.
”
Trương Nhất Ngải ám chỉ việc Nhiếp Nhiên không dám cầm súng khiến đám người Nghiêm Hoài Vũ bất bình.
Anh ta đang định phản bác, nhưng không ngờ lúc này Kha Lỗ lại đứng ra.
“Nếu như trên thế giới này còn có chuyện gì cô ấy không dám làm, tôi tin người khác cũng sẽ không dám!”
“Thế thì chưa chắc.
” Trương Nhất Ngải đắc ý châm biếm.
.