Nhiếp Nhiên nghe thấy hai chữ “đỉnh núi” thì dừng bước lại một chút, khẽ cau mày.
Đỉnh núi?
Trong đầu cô nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ.
Không, chắc sẽ không đâu!
Chỗ đó rõ ràng là dùng để diễn tập, không thể nào!
Nhiếp Nhiên cảm thấy nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi, khẽ lắc đầu đang muốn bước ra ngoài.
Kha Lỗ đã giãy ra khỏi Lâm Hoài, chạy đến trước mặt Nhiếp Nhiên, chặn ở cổng dây kẽm gai của sân huấn luyện.
“Tôi cầu xin cô! Tôi cầu xin cô, tôi xin lỗi cô được không? Tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô!”
Thấy Kha Lỗ khẩn thiết như vậy, Nhiếp Nhiên chỉ có thể nói: “Sĩ quan huấn luyện Lâm nói đang cứu viện rồi, anh còn cầu tôi làm gì? Tôi có lợi hại thế nào cũng không phải là thần, xin lỗi.
”
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.
Dưới tình thế cấp bách, Kha Lỗ lại muốn quỳ xuống, chỉ có điều lần này bị Lâm Hoài nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, nghiêm túc khuyên: “Anh yên tâm, người của đơn vị chúng tôi nhất định sẽ cứu mọi người an toàn ra ngoài! Kế hoạch lần này chúng tôi làm rất cẩn thận, cũng tính cả biến đổi của sương mù và hướng gió trong núi, sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu.
”
Nhiếp Nhiên nghe được mấy chữ then chốt, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Cô ngẩn người ra.
Đỉnh núi, sương mù, hướng gió! mấy chữ này nối tiếp nhau trong đầu cô.
Một chuyện khiến cô vừa mới cảm thấy không thể nào, hình như bây giờ biến thành sự thật rồi.
Có vẻ Lâm Hoài đã nói ý tưởng của mình với Nhiếp Thành Thắng, sau đó vận dụng vào lần tác chiến này.
Không, không đúng!
Trên tờ bản đồ đó rõ ràng là diễn tập!
Chẳng lẽ là Nhiếp Thành Thắng đề phòng bị lộ nên làm phòng bị à?
Đó không phải là dùng cho hai bên Xanh - Đỏ diễn tập, mà là… dùng cho lần tác chiến này!.