Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


Lúc điều này lướt qua đầu cô, vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm trọng.

Lúc đó cô cố ý đợi Lâm Hoài ở phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng là để đưa phương án nhìn có vẻ như hoàn mỹ nhưng thật ra có sơ hở cực lớn này cho anh ta, để anh ta nói với Nhiếp Thành Thắng.

Đến lúc đó chỉ cần khi diễn tập, Nhiếp Thành Thắng thất bại thì chức vị của ông ta cũng sẽ chấm dứt.

Nhưng không ngờ truyền đạt thành công kế hoạch tác chiến rồi, nhưng bản đồ này lại là bản đồ tác chiến!
Có nghĩa là một khi những binh lính kia lên ngọn núi đó, toàn quân sẽ bị tiêu diệt.

Nhiếp Nhiên siết chặt tay khiến đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Cứu - không cứu, hai suy nghĩ này đang đấu tranh trong lòng cô.

Cuối cùng, cô nghiến răng quyết định từ bỏ.

Người chết rồi, nói không chừng tội danh của Nhiếp Thành Thắng sẽ lớn hơn, đừng nói chức vị, có khi phải vào tòa án quân sự.

Cô vốn không phải là người tốt, chết người mà thôi, hơn nữa những binh lính kia cũng không phải nghe lệnh của cô mà lên núi, hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì tới cô.

Sau khi quyết định xong, Nhiếp Nhiên đi về sau núi.

Kha Lỗ đứng ở cửa sân huấn luyện vẫn chưa từ bỏ ý định, hét lên với bóng lưng Nhiếp Nhiên: “Cho dù cô không cứu người khác, vậy cô cứu Khắc Lý đi, nó vẫn còn nhỏ như vậy, trẻ em là vô tội!”
Mấy chữ cuối cùng khiến Nhiếp Nhiên như bị ấn nút tạm ngừng, làm cô dừng lại ngay.

Vô tội… vô tội… vô tội…
Mỗi lần mặc niệm trong lòng một lần, tay Nhiếp Nhiên lại không tự chủ được siết chặt hơn.

Nếu như quay lại, vậy sự chịu đựng những ngày qua của cô đều uổng phí rồi.

“Tôi cầu xin cô, chỉ có cô là có thể giúp tôi thôi, chỉ có cô…” Kha Lỗ nói đến phía sau lại thất thanh đau đớn khóc lên.

Đúng vậy, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp đám binh lính vô tội kia, bởi vì chỉ có cô biết chỗ sơ hở của địa hình.

Nhiếp Nhiên nghiến răng, cau chặt mày lại.

Một giây, hai giây, ba giây… mười giây! hai mươi giây…
Cuối cùng…
Cô nghiến răng nghiến lợi quay lại.

Mẹ kiếp, nếu đám người kia vì cô mà vô tội chết oan, cô phải nợ bao nhiêu cái mạng chứ!
Người lớp 6 thấy Nhiếp Nhiên vòng lại, vừa mừng vừa vui trợn to hai mắt.

Nhưng Nhiếp Nhiên không đi tới trước mặt Kha Lỗ mà đứng ở trước mặt Lâm Hoài, lạnh giọng hỏi: “Là ngọn núi đó?”
Một câu không đầu không đuôi như vậy có lẽ người khác không hiểu, nhưng Lâm Hoài khẽ cau mày, “Cơ mật quân sự, cô không nên hỏi.


Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, im lặng ba giây, đột nhiên gồng người lên, túm lấy cổ áo lấy Lâm Hoài, ấn anh ta lên cổng dây kẽm gai.

Sức cô quá lớn, khiến dây kẽm gai phát ra tiếng vang cực lớn.

Đám binh lính huấn luyện đều kinh ngạc há hốc mồm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui