Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


ĐẶT NẶNG LỢI ÍCH - HAI NGƯỜI GẶP LẠI (1)
AHổ đứng sau Hoắc Hoành lạnh lùng bước ra, định trực tiếp túm lấy súng trên tay Phó lão đại.
Phó lão đại thấy anh ta tiến lên định cướp súng thì lập tức phản kháng.
Hai người ra sức tranh cướp.

Ai ngờ, lực tay của A Hổ mạnh hơn, anh ta giơ tay lên bắn lên trần nhà một phát súng.
Pằng! Sau tiếng súng nổ là một tiếng “choang” lớn, đèn trần bị bắn trúng nên toàn bộ chiếc đèn pha lê rơi xuống đất, vỡ tan.
Phó lão đại bị tiếng súng này làm cho căng thẳng.
Hắn rút súng chỉ để dọa Hoắc Hoành thôi, không ngờ đàn em của người này lại thực sự dám nổ súng.
Ở địa bàn của hắn mà còn kiêu ngạo như thế, đừng tưởng chỉ có vài tên lính quèn tới đây mà đã có thể nắn hắn như quả hồng mềm.
Nhưng chỉ cần mấy giây như thế, A Hổ đã rời khỏi tay Phó lão đại, còn cướp súng trong tay hắn.
Phó lão đại thấy súng đã bị cướp đi thì trên mặt càng tỏ vẻ tức giận hơn.
“Ngài Hoắc, cậu làm vậy là có ý gì?” Trong giọng nói của hắn lộ ra sự tức giận không nén lại được.
Hiển nhiên, hắn cảm thấy bị cướp súng trước mắt một đám đàn em như thế thật quá mất mặt.
“Phó lão đại, tôi kính trọng anh là hảo hán nên mới hợp tác với anh, điều đó không có nghĩa là anh có thể chĩa súng vào đầu tôi đâu.” Hoắc Hoành vẫn thản nhiên ngồi trên xe lăn, đôi con ngươi thâm thúy sau cặp mắt kính càng ánh lên sự sắc lạnh.
Phó lão đại đứng trước mặt Hoắc Hoành, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu là kẻ nằm vùng, tôi giết cậu cũng không sai, càng đừng nói tới việc chĩa súng vào cậu.”
Hoắc Hoành lạnh lùng hỏi: “Phó lão đại có chứng cứ không?”
“Chứng cứ? Cần gì chứng cứ chứ! Cậu ngồi ở đây là bọn người của quân đội đánh tới ngày, thế còn chưa đủ rõ ràng ư?”
Nghe Phó lão đại cả vú lấp miệng em như thế, Hoắc Hoành không khỏi bật cười, “Phó lão đại võ đoán quá rồi đấy.”
Phó lão đại trợn trừng mắt, ngang ngược nói với vẻ đương nhiên: “Võ đoán gì chứ? Trước khi hợp tác với cậu, tôi chưa từng bị bên quân đội đánh tới cửa bao giờ, nhưng sau khi hợp tác với cậu rồi thì chuyện này mới xảy ra.

Nếu cậu không phải nằm vùng thì là gì?”
“Nếu tôi là nằm vùng thì sẽ không ngồi ở đây chờ đám lính kia đánh tới cửa đâu.” Tay Hoắc Hoành mân mê chén rượu trên bàn, anh tùy tiện nói: “Tôi còn đang nghi ngờ liệu có phải anh hợp tác với đám người kia cố tình vây bắt tôi không đấy.”
Phó lão đại vừa nghe ra ý đối phương muốn cắn ngược lại mình thì lập tức nhảy dựng lên: “Làm sao có thể chứ! Tôi là cướp, bọn họ là lính, sao tôi có thể hợp tác với họ được?”
“Đúng rồi, tôi là xã hội đen, cũng không thể ra ngoài ánh sáng, sao có thể nằm vùng được!” Hoắc Hoành chỉ dùng một câu đã có thể đặt mình vào loại giống như Phó lão đại, hơn nữa còn thuận tiện tẩy sạch mọi hiềm nghi.
Phó lão đại: “Ai biết cậu có giả vờ gì không chứ!”
Hoắc Hoành không hề tức giận, chỉ cười nói: “Hoắc thị đã ngồi vững vàng ở thành phố A, tôi tin là Phó lão đại đã cho người thăm dò rồi.

Lần này, tôi rất có thành ý đấy.”
Có thể lúc ở trên biển những người này là bá vương, nhưng lên đất liền thì chẳng khác gì người thường.

Lúc trước, Hoắc Hoành chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra có người theo dõi mình ở bãi đỗ xe.

Anh cho A Hổ đi điều tra thì biết đám người này đã quanh quẩn ở quanh tòa nhà Hoắc thị mấy ngày rồi, thậm chí có người còn vô tình thăm dò tin tức từ bảo vệ, hỏi Tổng giám đốc của Hoắc thị này là ai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui