ĐẶT NẶNG LỢI ÍCH - HAI NGƯỜI GẶP LẠI (4)
Sau khi giải quyết xong A Hổ, Hoắc Hoành lại nhanh nhẹn nở nụ cười: “Phó lão đại, anh đừng nghĩ nhiều, tôi cũng rất hi vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.
Tôi đã tìm khắp cả vùng biển mới vừa ý mỗi chỗ này của anh, nếu chỗ này của anh xảy ra vấn đề thì tôi cũng hỏng việc thôi.”
Phó lão đại khinh thường: “Hừ! Cậu khỏi cần nịnh nọt làm gì, rõ ràng là cậu muốn nhân lúc cháy nhà tới hôi của, muốn lợi dụng chuyện quân đội tấn công để đè thấp giá đấy.”
Hoắc Hoành không bao biện gì, còn thẳng thắn nói: “Nhưng chuyện anh bị quân đội bao vây tiêu diệt là thật, sự an toàn của tôi cũng không được bảo đảm, đây cũng là sự thật.
Tôi nghĩ hôm nay nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau, tôi tin là Phó lão đại cũng sẽ quyết định như thế thôi.”
Phó lão đại vốn ăn nói vụng về bị mấy câu của Hoắc Hoành làm cho lơ mơ, hắn lắp bắp đáp: “Tôi...!tôi không nói lại cậu...!Cậu là dân làm ăn, giỏi ăn nói, tôi là kẻ thô thiển, nhưng tôi cũng biết một điều, đó là làm ăn phải giữ chữ tín! Ngài Hoắc, cậu không giữ đúng lời hứa.”
Hoắc Hoành nhướng mày, “Sao tôi lại không giữ lời hứa chứ? Tôi đã cam đoan với anh là nếu anh giải quyết được đám lính ngoài kia thì tôi vẫn tiếp tục xây dựng kho vũ khí ở đây rồi còn gì.”
“Nhưng cậu lại nhân cơ hội đè thấp giá cả!”
“Nhưng anh đã thật sự khiến tôi phải mạo hiểm, đúng không? Tôi đầu tư nhiều tiền vào như thế, nếu xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm đây?” Hoắc Hoành nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Được rồi, chẳng phải là cậu e ngại chuyện bên ngoài thôi sao, giờ tôi đi giải quyết hết đám quân đội bên ngoài đã! Nhưng trước đó, còn mời ngài Hoắc đây vào nghỉ ở một phòng mà tôi đã chuẩn bị sẵn.” Phó lão đại dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Tên đàn em kia hiểu ý hắn, lập tức đi tới trước mặt Hoắc Hoành, cung kính bày ra tư thế mời: “Ngài Hoắc, mời đi.”
Hoắc Hoành híp mắt, ý cười trên khóe miệng không hề giảm đi.
Lúc này, A Hổ ở phía sau cười lạnh: “Rõ ràng là anh đang muốn giam lỏng!”
Phó lão đại cười lắc đầu: “Không, không, không, để sau đó có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ với ngài Hoắc nên mới thuận tiện để ngài Hoắc chứng kiến thực lực của tôi thôi.”
“Vậy tôi chờ mong Phó lão đại chiến thắng trở về.” Hoắc Hoành không những không tức giận mà còn cười với hắn.
“Cảm ơn lời chúc của cậu!” Sau đó, Phó lão đại liền sải bước dẫn theo các anh em đi ra khỏi cửa.
Tên đàn em kia vẫn đứng đó, dáng vẻ nhìn rất cung kính nhưng giọng nói lại lộ ra sự khinh thường và bỡn cợt, “Mời đi, hai vị!”
Trong lòng A Hổ sinh ra sự khó chịu, vừa đẩy Hoắc Hoành đi vào bên trong căn cứ vừa nói: “Nhị thiếu, sao chúng ta phải ở đây để bị chọc tức làm gì chứ? cùng lắm thì đổi nơi khác!”
Hoắc Hoành nhếch môi, lạnh lùng hỏi: “Sao vậy? Ba tôi không nói rõ với cậu về chuyện này à?”
Sau khi nói xong, Hoắc Hoành rõ ràng cảm thấy xe lăn hơi khựng lại một chút.
“Tôi tưởng cái gì ba tôi cũng nói với cậu cơ đấy.” Anh lại cười, lời nói tràn đầy thâm ý.
A Hổ không nói gì, chỉ yên lặng đẩy xe lăn.
Chẳng bao lâu sau, tên đàn em kia đã dẫn họ tới cửa phòng.
A Hổ thản nhiên mở cửa ra, định đẩy Hoắc Hoành vào đó, nhưng không ngờ lại bị tên đàn em kia ngăn lại, áy náy nói: “Xin lỗi, Phó lão đại nói là để hai vị mỗi người một phòng.”
Thế chẳng phải là cách ly hai người bọn họ sao?
Cũng có khác nào giam lỏng và theo dõi chứ!
A Hổ dồn hết cơn tức nghẹn trong lòng trút lên người tên đàn em kia, túm lấy cổ áo hắn, tức giận hỏi: “Mày nói cái gì?”
Người nọ bị anh ta túm lại thì lập tức hoảng sợ, mọi thái độ bất kính liền biến mất, sợ hãi nói: “Đây...!đây không phải do tôi sắp xếp, đây là ý lão đại nhà chúng tôi.
Tôi chỉ là một đàn em thôi, ngài...!ngài đừng làm khó tôi làm gì.”
“Vậy thì cứ nghe theo Phó lão đại đi.” Hoắc Hoành tự đẩy xe lăn vào phòng.
A Hổ thấy Nhị thiếu nhà mình không có ý kiến gì thì cũng chỉ có thể nhịn lại cơn tức, thả lỏng cổ áo người nọ ra, không cam tâm tình nguyện mà bước vào gian phòng còn lại.
“Cảm ơn ngài Hoắc đã hợp tác, cảm ơn ngài Hoắc đã hợp tác.” Người nọ vội vàng cúi người tiễn bọn họ qua cửa, sau đó nhanh chóng khóa trái cửa lại, sau khi chắc chắn là không có vấn đề gì mới vỗ nhẹ lên vị trí trái tim rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hoắc Hoành một mình ở trong căn phòng bị khóa, trong phòng chẳng có gì ngoài một cái bàn, một cái ghế và một lỗ thông gió.
Nhìn có vẻ giống một nhà giam có hoàn cảnh tốt.
Hoắc Hoành ngồi ở trong góc phòng, cả người chìm vào ánh sáng mờ mờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Bỗng nhiên, tai anh khẽ động, cảm nhận được hình như bên ngoài cửa có động tĩnh, hẳn là một người nào đó tới, nhưng kỳ quái là không hề có tiếng bước chân.
Hoắc Hoành nín thở, cẩn thận dùng cảm quan bản năng cảm nhận.
Äúng thế! Äúng là có ngÆ°á»i!
NhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° Äá»i phÆ°Æ¡ng cỠý che giấu âm thanh do mình phát ra.
Chẳng lẽ Äã có binh sÄ© trà trá»n Äược và o Äến Äây sao?
Lần nà y ÄÆ¡n vá» chủ lá»±c là Äá»i dá»± bá», nhÆ°ng khả nÄng ẩn náu của ngÆ°á»i nà y cao siêu hÆ¡n lá»p 1 của Äá»i dá»± bá» nhiá»u, nếu không phải vừa rá»i anh ngá»i yên tÄ©nh á» Äây thì chắc chắn sẽ không chú ý tá»i sá»± khác thÆ°á»ng rất nhá» nà y.
Cạch...!Ngoà i cá»a bá»ng có má»t tiếng vang.
Hoắc Hoà nh ngá»i trong bóng tá»i, tay Äặt trên Äùi Äã lặng lẽ nắm chặt, tròng mắt hiá»n lên vẻ lạnh lùng, Äá»c ác, giá»ng nhÆ° má»t con báo Äang váºn sức chá» phát Äá»ng.
NhÆ°ng khi anh vừa nhìn thấy bóng ngÆ°á»i nhanh chóng lẻn và o thì nhất thá»i ngây ngẩn cả ngÆ°á»i.
Anh kinh ngạc nhìn ngÆ°á»i trÆ°á»c mắt, sau Äó, ánh sáng láºp tức bừng lên trong Äáy mắt.
âSao em lại á» Äây?â.