Cưng Chiều Của Bạo Quân

“Nói nhảm!”

“Toàn bộ đều là nói nhảm! Mau đền mạng cho em gái tôi!

Con ngươi Ám Băng lạnh lẽo u tối, liên tục nhìn chằm chằm vào Thái hậu, trên mặt tràn đầy sát khí.

Như Ý ở bên cạnh nói: “Ám Băng, mau báo thù cho em gái cô, yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản cô đâu!”

Ám Băng lạnh lùng hỏi: “Cô và em gái tôi là bạn tốt của nhau?”

Như Ý nói: “Nếu không thì, cô ta làm sao lại kể hết cho tôi chuyện của hai người từ bé chứ?”

Ám Băng nói: “Được! Cô đi đi! Ở đây đã có tôi rồi, không ai dám đuổi theo cô!”

Như Ý nói: “Cô có thể nhân tiện giúp tôi một việc không?”

Ám Băng nói: “Việc gì?”

Như Ý nhìn thái hậu, cười nói: “Tôi muốn thái hậu nói ra bí mật của chiếc hộp thần thứ hai!”

Ám Băng nghĩ ngợi một lúc, nói: “Được! Tôi giúp cô!”

Nói xong, cô ta giơ kiếm chỉ vào thái hậu nói: “Bà nghe rõ chưa? Mau đưa chiếc hộp thần thứ hai ra đây!”

Thái hậu lạnh lùng đáp: “Đưa ra thì làm sao chứ? Các người căn bản mở không được!”

Như Ý nói: “Hoặc là, hộp thần căn bản không nằm trong tay bà?”

Ám Băng nói: “Hộp thần trong tay bà ta! Hai ngày trước tôi lấy chiếc hộp thần từ lầu Yên Vũ về giao cho mụ phù thủy này!”

Cô ta cũng đã bắt đầu gọi thái hậu là mụ phù thủy.

Hiển nhiên...

Việc thái hậu sát hại Ám Tinh, đã khiến Ám Băng tạo phản một cách triệt để.

Như Ý hơi ngạc nhiên, nói: “Ồ? Vậy thì thật tốt quá! Người cũng có ở đây, mà hộp thần cũng có, vậy để tôi kết thúc trong một lần đi! Thái hậu, mời bà mau đưa hộp thần ra!”

Thái hậu nhăn nhó khuôn mặt già: “Hứ! Quên đi!”

Như Ý nói: “Bà cũng có người cần phải trung thành theo à? Xem ra, bà tình nguyện từ bỏ tính mạng mình, cũng phải bảo vệ chiếc hộp thần này, và người chủ nhân đằng sau nó rồi!

Thái hậu không nói thêm một lời.

Bà ta đã hạ quyết tâm.

Hôm nay cho dù lưới rách cá chết, cho dù cùng nhau phải chết, bà cũng sẽ không bán đứng hộp thần và chủ nhân của hộp thần

Bà ta có ngày hôm nay, bà ta có thể làm thái hậu nhiều năm như vậy, toàn bộ đều dựa vào dẫn dắt và chỉ điểm của chủ nhân hộp thần ấy!

Bà quyết định một phen sống chết, bảo vệ hộp thần và bí mật.

Các cung nữ và bà vú sau lưng bà ta, cũng rất chung thành bảo vệ thái hậu...

Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Như Ý nhìn khí thế coi thường cái chết trên mặt bọn họ, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Võ công của thái hậu đã là giấu tài nghệ rồi

Mà bên cạnh còn có hai mươi mấy người cung nữ võ công cao cường hết mực trung thành bảo vệ...

Mà quân địch chỉ có Ám Băng và một người không biết võ công như Như Ý.

Trên thực tế, quân địch chỉ có một mình Ám Băng

Lực lượng chênh lệch rõ ràng!

Có lẽ nào võ công của Ám Băng thực sự rất khủng khiếp? Lại có thể làm cho nhiều cung nữ bảo vệ thái hậu phải sợ hãi như thế?

Cây kiếm trong tay Ám Băng, dưới tác động của nội lực, phát ra tiếng xoạt xoạt trong không khí.

“Thái hậu. Mau giao hộp thần ra, nói ra bí mật của hộp thần! Nếu không thì...cây kiếm Lưu Vân trong tay nô tì đây vì Thái hậu mà đã giết bao nhiêu người vô tội! Nếu như Thái hậu nhất định không nói ra bí mật của hộp thần, cây kiếm nhúng đẫm máu vô số người này, hôm nay người đầu tiên cần đối phó, chính là Thái hậu người rồi! Có nên nói ra bí mật hộp thần không, Thái hậu người tự mình xem phải làm sao!”

Như Ý nói: “Thái hậu, có vẻ như hôm nay bà không nói ra bí mật hộp thần, là điều không thể được rồi! Ngoài con đường này ra, người đã không còn con đường nào khác để đi nữa!

Thái hậu lạnh lùng: “Các người có thể bắt ép ai gia được à?”

Như Ý cười nói: “Haha! Tình thế hiện tại như thế nào, thái hậu người phải hiểu hơn ai hết chứ.”

Thái hậu nói: “Ai gia tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật hộp thần đâu!”

Như Ý nói: “Tôi biết thái hậu đối với chiếc hộp thần cực kỳ căng thẳng! Vừa rồi thái hậu đã nói với tôi bao nhiêu bí mật, nhưng thái hậu lại không hề nói với Như Ý bí mật liên quan đến hộp thần!”

Thái hậu nói: “Cô biết vậy là tốt!”

Như Ý nói: “Nhưng mà tình thế bây giờ khác rồi, bà không nói ra bí mật hộp thần, tôi sẽ không làm khó bà! Nhưng, Ám Băng nhất định sẽ không bỏ qua cho bà đâu! Bà đã giết hại Ám Tinh, nói ra bí mật hộp thần, coi như là chút đền bù nho nhỏ cũng là điều nên làm!”

Thái hậu lạnh lùng nói: “Hứ! Ai gia tuyệt đối sẽ không bán đứng chủ nhân của hộp thần đâu!”

“Vụt!”

Kiếm của Ám Băng, vụt qua một đường vòng cung lạnh lẽo!

Đầu kiếm, trực tiếp chỉ vào trán của thái hậu!

“Hỗn xược!”

Hai cung nữ tay cầm kiếm sắc xông lên

Đúng là không biết lợi hại!

Ám Băng lạnh lùng cười một cái, liền vung vẩy cây kiếm!

Hai cung nữ này liền lập tức ngã xuống!

Như Ý ca thán: “Kiếm pháp thật nhanh! Quả nhiên, võ công của cô còn cao siêu hơn Ám Tinh nhiều! Tôi nghĩ rằng võ công của Ám Tinh đã nhanh đến mức thần quỷ cũng khó lường được, không ngờ rằng, kiếm pháp của cô càng nhanh càng hung mãnh hơn! Không biết rằng người dạy cho hai cô, rốt cục là một cao thủ như thế nào!”

Như Ý không hề khoa trương!

Kiếm pháp của Ám Băng, đích xác thần tốc kỳ dị!

Không phải là quá đẹp mắt.

Cũng không phải có chiêu thức gì đặc biệt!

Chỉ có một từ!

Đó là nhanh!

Vô cùng nhanh!

Lúc Như Ý lần đầu nhìn thấy võ công của Ám Tinh, đều vô cùng kinh ngạc, một cung nữ ở trong cung, làm sao có thể có kiếm pháp thần tốc như vậy? Đặc biệt là thân pháp, càng nhanh như chớp điện.

Nhưng mà, công lực này của Ám Băng hiển nhiên cao siêu hơn Ám Tinh một chút!

Hơn nữa, tốc độ xuất kiếm càng nhanh!

Chỉ trong chớp mắt, hai cung nữ liền trúng kiếm ngã xuống đất!

Thậm chí còn chưa kịp hừ một tiếng, hai người cung nữ đã chết rồi!

Trên mặt những người khác, toàn bộ đều lộ ra sắc mặt trắng bệch kinh hãi...

Võ công của Ám Băng...

Bọn họ vừa nhìn đã thấy rõ!

Quả thực quá là đáng sợ!

Cho nên thái hậu mới xem trọng Ám Băng như vậy, chính vì võ công của Ám Băng lợi hại, cũng chẳng có tình cảm gì, chỉ vì cô là một vũ khí giết người có ích nhất!

Bây giờ, vũ khí giết người này do một tay bà ta đào tạo, lại muốn giết chết bà ta!

Biểu cảm trên mặt của Thái hậu, một tầng xanh một tầng trắng!

Trong lòng bà ta đầy hoảng hốt!

Bởi vì bà ta biết, nếu như chuyện Ám Băng đã quyết tâm làm, thì sống chết cũng sẽ không quay đầu lại!

Mỗi một lần giao nhiệm vụ cho cô ta, đều là như vậy!

Kể cả cô ta có phải chết, cô ta cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Đây chính là tác phong của Ám Băng!

Như Ý nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của thái hậu, liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói: “Thái hậu! Bà bây giờ đã rõ tình thế rồi đúng không? Ám Băng, trong lòng cô ta giờ chỉ còn tràn đầy bi thương và phẫn nộ! Bà đã hại chết Ám Tinh, có một chút đền bù là điều đương nhiên!

Thái hậu ấp a ấp úng, có chút hoảng sợ nói: “Hừ! Ai gia! Ai gia tuyệt đối sẽ không bán đứng chủ nhân của hộp thần đâu! Ai gia không giống những người nào đó, làm ra những việc bán đứng chủ nhân của mình!

Nói xong, bà ta nhìn lên Ám Băng!

Rõ ràng, đây là một lời nói hai ý nghĩa!

Thái hậu nói bóng nói gió, chính là để mỉa mai Ám Băng chỉ vì Ám Tinh mà phản bội lại thái hậu!

Ám Băng tức giận: “Hừ! Tôi với bà một lòng trung thành, cuối cùng nhận lại được gì? Bà lại dám giết em gái tôi! Em gái duy nhất của tôi! Bây giờ, bà phải trả giá!

Thái hậu nói: “Tên Trác Như Ý này, là một con yêu nữ! Em gái ngươi đã chết rồi, kể cả có biết bí mật của hộp thần, cô ta có thể sống lại được không? Ngươi đừng có quá ngây thơ nữa! Trác Như Ý chẳng qua chỉ là lợi dụng sự đau thương và phẫn nộ của ngươi, thừa cơ nghe ngóng bí mật của hộp thần mà thôi! Cô ta chỉ là đang lợi dụng ngươi!

Ám Băng cười lạnh: “Hừ! Tôi không hề quan tâm Trác Như Ý là ai! Cũng không quan tâm bí mật của hộp thần là gì! Càng không bận tâm giữa hai người có mối quan hệ và ân oán gì! Nói chung, cô ta là kẻ thù của bà, thì chính là bạn của tôi! Cô ta đã muốn biết bí mật của hộp thần, bà lại lo lắng về bí mật của hộp thần như thế, tôi càng muốn bà phải trả giá mà thôi!

Thái hậu lạnh lùng nói: “Hóa ra ngươi chỉ là muốn ta trả giá mà thôi! Ngươi căn bản không để tâm đến bí mật của hộp thần, chỉ muốn ép buộc ai gia nói ra bí mật, phản bội lại chủ nhân hộp thần mà thôi!

Ám Băng cười nói: “Bà nói đúng rồi! Bà đã ép tôi phản bội lại bà, bây giờ tôi ép bà phản bội lại chủ nhân của hộp thần, như vậy là công bằng!”

Thái hậu kiên định nói: “Ngươi hãy giết chết ai gia đi! Ai gia tuyệt đối sẽ không giao hộp thần ra, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội lại chủ nhân hộp thần! Không cần biết ngươi nói gì, làm gì, ai gia đều sẽ không làm như thế đâu! Bây giờ tốt nhất ngươi một nhát kiếm giết chết ta đi! Nếu không, ai gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Ám Băng cười lạnh hai tiếng, thanh kiếm trên tay, liền đưa về phía trước!

Trên đầu kiếm, mang một sát khí nghiêm nghị...

“Đợi đã!”

Như Ý đột nhiên ngăn cản Ám Băng!

Ám Băng khó hiểu hỏi: “Tại sao cô lại ngăn cản tôi? Tôi giúp cô giết Thái hậu, cô không phải sẽ được an toàn sao?”

Như Ý nói: “Cô có thể giết bà ta, nhưng mà, tôi sẽ không biết bí mật của hộp thần nữa! Bí mật của cái hộp thần này... cô tin tôi, nó có sự quan hệ rất lớn! Đối với tôi mà nói có một quan hệ rất rất lớn, mà đối với muôn dân thiên hạ mà nói, cũng có quan hệ rất lớn!”

Ám Băng lạnh lùng nói: “Những chuyện này tôi không hề bận tâm!”

Như Ý nói: “Nhưng em gái cô cô cũng không bận tâm ư?”

Trong giọng nói lạnh lẽo của Ám Băng, mang một chút phẫn nộ: “Cô tốt nhất đừng có nhắc đến em gái tôi! Bất kỳ ai, đều không có tư cách nhắc đến em gái tôi!”

Như Ý nói: “Em gái cô là một người rất tốt rất lương thiện! Cô nên hiểu em gái mình hơn ai hết! Nhưng mà, tên Thái hậu này vì muốn lợi dụng cô, liền giam cầm cô ấy trong hoàng cung lãng phí cả một đời thanh xuân! Có khi giờ này cô ấy vẫn chưa chết thì sao? Nếu như, nếu như...cho dù chỉ có vạn phần một cơ hội, cô ấy vẫn sống thì sao? Cô muốn làm thế nào?”

Trên khuôn mặt u tối của Ám Băng, vụt qua một biểu cảm kỳ lạ....

Hiển nhiên, cô ta có chút động lòng vì lời nói của Như Ý rồi!

Như Ý tiếp tục nói: “Lúc chúng tôi rời đi, Thục Ninh Cung chỉ là bị bốc cháy thôi! Ám Tinh không hề bị thương, cũng chưa bị chết! Dựa vào võ công của cô ấy, một chút lửa có thể làm khó được cô ấy sao?”

Ám Băng nói: “Mật thất khép kín của thái hậu được làm ở dưới đất, hơn nữa kiên cố không thể phá hủy! Kể cả là Ám Tinh, cũng không thể thoát ra được!”

Như Ý nói: “Cái này không chắc! Người ta lúc thời khắc sinh tử tồn vong, nói không chừng sẽ bộc phát lên rất nhiều tiềm năng! Một căn mật thất bé nhỏ, dựa vào võ công của Ám Tinh, muốn thoát ra ngoài không phải là một việc khó khăn gì! Hơn nữa, Thục Ninh Cung đã bị cháy, ngay lập tức sẽ kinh động đến thị vệ trong cung, sẽ kinh động đến hoàng thượng!

“Vậy thì làm sao?”

“Hoàng thượng sẽ lập tức phái người đến cứu cháy! Nếu như cứu cháy nhanh chóng, từ trận lửa cứu ra được một người, hoàn toàn là một việc có thể xảy ra!”

Ám Băng nghĩ một lúc, nhàn nhạt nói: “Chuyện này cũng có khả năng! Mật thất mặc dù kiên cố không thể phá hủy, nhưng lại ở dưới đất, kể cả bên trên có bốc cháy, bên dưới cũng sẽ không bị cháy quá kịch liệt, võ công của Ám Tinh không tồi, có lẽ sẽ chống đỡ được một thời gian!”

Như Ý nói: “Nếu như cô đã phân tích ra những tình huống ấy, vậy thì quá tốt rồi! Không cần tôi phải khuyên ngăn cô nữa! Cô hiện tại nên biết rõ, em gái cô, có khả năng vẫn chưa chết đâu!”

Ám Băng nói: “ Cho dù Ám Tinh vẫn chưa chết, bí mật của hộp thần với cô ấy có quan hệ gì?”

Như Ý nói: “Quan hệ rất lớn đấy!”

Ám Băng nói: “Cô mau nói! Tốt nhất đừng có lừa gạt tôi! Kể cả cô có là bạn của Ám Tinh, tôi cũng sẽ không bị cô lợi dụng đâu!”

Như Ý nói: “Bí mật của hộp thần và chủ nhân hộp thần, đối với cô mà nói không có gì quan trọng. Nhưng đối với Thái hậu mà nói, tầm quan trọng ấy không cần tôi phải nói ra đúng không?

“Tôi phục tùng Thái hậu nhiều năm như vậy, biết rằng hộp thần thứ hai đối với bà ta quan trọng nhường nào, không cần cô phải nhắc! Cô nói thẳng vào vấn đề chính đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui