Cưng Chiều Của Bạo Quân

"Được rồi, vấn đề này ngươi đã cho ta đáp án!" Lúc Như Ý đang định mở miệng thì Nhị phu nhân lại đột nhiên mở miệng nói câu này, cánh môi kia khẽ mở còn mang theo một chút thở dài.

Như Ý ngẩng đầu, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Nhị phu nhân như thế này, ánh mắt kia không còn sạch sẽ như ngày xưa nữa, chỉ còn lại là đục ngầu, mà gương mặt xuân sắc chim sa cá lặn giờ phút này lại mang theo sự tiêu điều của mùa thu, băng lãnh của mùa đông khiến trái tim Như Ý bỗng chốc bị đâm trúng, cô nghĩ tính tình lạnh lùng của mình chịu ảnh hưởng một phần bởi vì hoàn cảnh của cô giống với Nhị phu nhân sao?

"Ngươi nói xem, nếu như sau lưng ngươi là vách núi, người ở ngươi phía trước lại không ngừng buộc ngươi phải lui về sau, ngươi sẽ nhảy xuống hay là chấp nhập bị người này bức bách, nếu như không muốn hi sinh chính mình vậy cũng chỉ có cách phản kích lại mà thôi!"

"Tạch, tạch tạch..."Nhị phu nhân là một người tàn nhẫn, đoạn phật châu này đã đứt cũng giống như là trái tim trong sáng trước kia của bà ta.

Một viên hai viên ba viên, phật châu rơi lả tả trên đất lẻ loi trơ trọi nằm đó đang nhìn cô và Nhị phu nhân, mang theo một loại cảm giác lạnh lùng châm biếm.

"Như Ý, ngươi có để ý tới đồ vật gì không?" Nhị phu nhân không hề để tâm tới phật châu rơi trên mặt đất kia mà nhìn thẳng vào Như Ý hỏi.

Quan tâm tới đồ vật gì sao? Như Ý vẫn luôn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, đồ vật gì khiến cô để ý, trong mơ hồ có một giọng nói lôi kéo cô, thậm chí cảm thấy có một giọng nói đang nói với mình phải đi làm ngay, thế nhưng làm cái gì thì cô lại không biết.

Duy nhất khiến cô cảm thấy để ý chỉ sợ cũng chỉ có Ngưu thẩm Ngưu thúc bên người cô mà thôi, thêm nữa là tiểu Thúy, cái khác cô thật đúng là không có, về phần hạch đào cất ở trong ngực kia chỉ cho cô có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng lại không có bất kỳ dấu hiệu gì là sẽ khôi phục ký ức.

"Tối thiểu nhất, nô tỳ có người quan tâm tới mình!" Thời khắc này, Như Ý nói ra vô cùng kiên định, ánh mắt kia sáng như sao, lấp lóe hào quang khiến cho Nhị phu nhân khẽ động.

"Ngưu thẩm gặp được ngươi hẳn là phúc phần của bọn hắn!" Nhị phu nhân rốt cục cũng nở một nụ cười, mang theo một loại tán thưởng dành cho Như Ý.

"Nương!" Đúng lúc này, một thân ảnh như hồ như điệp mỹ lệ nhảy vào trong lòng Nhị phu nhân, Nhị phu nhân vốn còn đang mang theo vẻ đau thương bỗng chốc tan thành mây khói, dịu dàng vuốt ve tiểu nữ nhi đáng yêu của mình.

"Hôm nay có ngoan ngoãn hay không vậy!" Nhị phu nhân dịu dàng hỏi.

Lầm bầm miệng, tiểu nữ hài ngẩng đầu lên cười: "Nương, thật ra Tiểu Nhã vẫn luôn rất nghe lời, lần này con ngoan nhất, nhìn thấy Nhị tỷ có thể tránh xa bao nhiêu con liền tránh xa hơn, như thế này chắc chắn tỷ ấy không có cách nào gây sự với Tiểu Nhã được nữa rồi."

Đều nói trẻ con ngây thơ, cho nên Tiểu Nhã mới có thể thản nhiên không có chút bận tâm nói ra như thế này, nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt Nhị phu nhân có chút lúng túng.

"Mà làm như vậy mới sẽ không để ngạch nương phải khó xử!" Tiểu Nhã vẫn tiếp tục nói, ngẩng đầu đã thấy ánh mắt ngạch nương nên có chút sợ sệt, nhất thời không dám nói tiếp.

"Ha ha, tiểu hài tử, để ngươi chê cười rồi!" Nhị phu nhân che miệng cười một tiếng, có chút áy náy.

Thời khắc này, Như Ý có một loại ảo giác, thật ra Nhị phu nhân không hề muốn đấu cùng Đại phu nhân cho nên mới nói ra lời như vậy, nhưng có mấy người nữ nhân có thể khoan nhượng chuyện trượng phu của mình đối với mình xem nhẹ, vì sao?

"Ài, tỷ tỷ!?" Tiểu Nhã lúc này mới ý thức được sự tồn tại của Như Ý, nhìn thấy Như Ý cũng rất là vui vẻ, xem ra lần trước Như Ý để lại ấn tượng rất sâu đối với cô bé.

"Tứ tiểu thư cát tường!" Như Ý cũng không dám loạn nhận muội muội, lời này nếu rơi vào tai người miệng lưỡi không tốt, cô cũng không muốn có chuyện không hay.

"Tỷ tỷ, ngày đó may nhờ có tỷ, sao tỷ lại làm được lễ vật lớn như thế, nương nói làm người phải biết báo ân!"

Nếu như là người lớn sẽ không nói những lời này, thế nhưng là tiểu hài chân thật nhất nên nói lời cũng chân thật nhất, Như Ý có chút bội phục cách dạy con của Nhị phu nhân, tối thiểu nhất bà ta cũng là một mẫu thân vĩ đại.

"Tỷ tỷ, thật sự hôm đó không phải muội, lúc muội tới vật kia đã rơi ở đó rồi, Nhị tỷ sau đó cũng mới đến, muội không có giẫm nó!" Giải thích không có chút logic nào thế nhưng bao nhiêu ủy khuất đều biểu đạt ra hết, Tiểu Nhã nhìn nương mình một chút, tiến vào trong lòng của mẹ cô bé.

Như Ý có thể mơ hồ nhìn thấy lúc Nhị phu nhân nghe được lời kia vẻ mặt hiện lên sự ngoan tuyệt, nhưng một vài tin tức Như Ý sàng lọc được ra một đáp án, Nhị tiểu thư không tính là vu hãm, thế nhưng nếu Nhị tiểu thư cũng không phải cố ý như vậy sẽ là ai được chứ? Đại phu nhân mượn tay Nhị tiểu thư? Hay là một người hoàn toàn khác.

Từ chỗ Nhị phu nhân đi ra, nhìn thấy hoa mai rơi đầy đất trong viện tạo thành dấu đỏ trên mặt tuyết giống như máu đỏ thắm, tất cả đều đang thay đổi, ngày thay đổi và người cũng bắt đầu thay đổi.

Tuyết cũng đã bắt đầu chậm rãi tan, thời gian ăn tết cũng càng ngày càng gần, nghe tiểu Thúy nói lúc này nếu chủ tử hào phóng kiểu gì cũng sẽ cho tiền mừng tuổi phong phú, nhưng điều kiện tiên quyết là tết năm nay phải chuẩn bị tốt.

Như Ý không thể nói là vui mừng nhưng cũng không ghét, tối thiểu nhất lúc nói chuyện này tiểu Thúy rất hưng phấn, Ngưu thẩm cũng có thể được nghỉ ngơi vài ngày, ăn tết không chỉ có hồng bao còn có thể có vài ngày nghỉ ngơi để đoàn tụ cùng người nhà.

Buổi sáng bận rộn ở trong viện, Như Ý luôn cảm giác bầu không khí có chút quỷ dị, những người kia xì xào bàn tán rất rõ ràng đã có cái tình huống gì mới.

Kỳ thật Như Ý từ sau ngày ở chỗ Nhị phu nhân nghe chút chuyện không giống bình thường kia, chuyện kỳ lạ liền bắt đầu xảy ra, bất quá những nội dung chuyện kia đơn giản chỉ là trong phòng nha hoàn nào đó xuất hiện hình nhân, phía trên còn đâm châm, mà nha hoàn bị phát hiện chuyện kia đều là thủ hạ của Đại phu nhân, tất cả mọi người đang nghi kỵ đây là Nhị phu nhân gây ra.

"Như Ý, ngươi ở chỗ này sao!" Tiểu Thúy nhìn bức thêu lộng lẫy trên tay Như Ý, loạng choạng chạy tới.

Ngẩng đầu lên nhìn tiểu Thúy một chút, Như Ý lại tiếp tục công việc thêu thùa trong tay, giống như người được gọi không phải là cô.

Nhưng lần này tiểu Thúy không bình tĩnh được như vậy, trực tiếp đánh rơi bức thêu trong tay cô.

"Có chuyện gì không?" Lúc này Như Ý mới đem ánh mắt ném đến trên mặt tiểu Thúy, hững hờ hỏi thăm.

"Ngươi không biết sao? Lão gia sắp trở về rồi, đại phu nhân rất cao hứng nói bảo ngươi chuẩn bị một chút, đợi chút nữa bao giờ phu nhân gọi thì tới đó!"

"Nha!" Như Ý cảm thấy cái này không có gì để vui, tối thiểu nhất đối với cô mà nói chỉ là chuyện râu ria, chỉ là lão gia trở về, trong nội viện này không thể bình yên được như bề ngoài nữa, càng đấu càng quyết liệt, điểm ấy cô ngược lại có thể dự đoán được kết quả cuối cùng sẽ là như vậy, chắc có lẽ do thực chất bên trong người cô có một cái linh hồn luôn luôn đang nhắc nhở cô về sứ mạng của mình.

"Ồ?" Tiểu Thúy nhắm mắt một cái kém chút bất tỉnh: "Chẳng lẽ ngươi không cao hứng sao?"

Như Ý không nói gì thêm, chỉ một lần nữa đoạt lại bức thêu từ trong tay tiểu Thúy đem vào nhà, cô nên cao hứng sao? Cô không biết.

"Nhanh lên, mau đi xem một chút!"

Tiểu Thúy còn chưa kịp kéo Như Ý qua, rất nhanh tầm mắt của cô ta liền bị những người khác trong nội viện đang bàn luận xôn xao kéo suy nghĩ trở lại.

"Hở? Chuyện gì vậy!" Tiểu Thúy nhảy xuống bậc thang giữ chặt một tiểu nha đầu đang chạy ra bên ngoài hỏi.

"Ngươi không biết sao? Chuyện tiểu nhân gần đây đó, nói là đã bắt được hung thủ!" Người kia nói xong liền theo đám người chạy ra ngoài.

Tiểu Thúy nghe xong cái này cũng rất nóng nảy, gần đây cô ta cũng có chút lo lắng hãi hùng, sợ chỗ kia của mình cũng xuất hiện một hình nhân dọa người, lần này tìm ra được hung thủ, cô ta sao có thể bỏ lỡ được chứ.

"Như Ý, đi xem một chút đi!" Không thể không nói, lòng tiểu Thúy có chút gấp gáp, chờ mãi cũng không thấy trong phòng hồi âm, tiểu Thúy cũng không chờ nổi nữa, trực tiếp chạy ra khỏi viện.

Lập tức, viện này lại trở nên an tĩnh lại, an tĩnh đến mức ngay cả một tiếng động rất nhỏ bên ngoài cũng có thể lọt vào lỗ tai Như Ý.

Như Ý ngẩng đầu một cái, luôn luôn có thể dễ dàng nhìn về phía bắc, phương hướng duy nhất cô có thể nhận biết.

Đang mải mê suy nghĩ "á!" trong lúc thất thần Như Ý không cẩn thận bị kim đâm vào tay.

Thả đồ vật trong tay xuống, Như Ý đứng lên, tiếng vang ‘bịch bịch’ dồn dập, thậm chí còn có thể nghe ra sự lộn xộn ở trong đó.

Lông mày Như Ý nhíu lại, nghe tiếng bước chân cô có thể biết có người đang chạy vào viện tử, nhưng nếu như người đó cố ý giở trò xấu, thừa dịp lúc này hốt hoảng chạy vào, như vậy người này đúng là rất khả nghi.

Như Ý nhẹ bước đi tới phía sau cửa, xuyên qua khe cửa nhìn thấy một bóng người chạy vào.

Đợi người kia chạy vào Như Ý liền giật mình một cái, lại là cô ta, chỉ thấy cô ta chạy vào một gian phòng, Như Ý rất kỳ quái, âm thanh di chuyển vậy mà có thể rõ ràng truyền vào lỗ tai của cô.

Đến cùng người này đang tìm cái gì? Đến cùng người này là thủ hạ của ai?

Rất nhanh, Như Ý liền thấy người kia từ trong một gian phòng đi ra, cô rất cẩn thận chú ý tới động tác trên tay người kia nhưng lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, lúc Như Ý cho là người kia muốn rời khỏi, Như Ý thấy người đó tay nhanh di chuyển tới bên hông.

Đột nhiên, người kia lại chuyển hướng tiến vào một gian phòng khác, vậy mà gần như đi khắp tất cả phòng, nhưng lại không hề tiến vào phòng của Như Ý, không, phải nói còn cả một gian khác nữa.

Như Ý cũng không cho là mình cùng người này quen biết, có lẽ là muốn hãm hại, kia...

Người kia nhìn quanh bốn phía một chút đang chuẩn bị rời đi, Như Ý rốt cục nhịn không được, tay khẽ động, một cây châm rất nhỏ từ khe cửa bay ra ngoài.

"A!" Người kia khẽ hô lên một tiếng, trên mặt tràn đầy sợ hãi, cái gì cũng không quan tâm nữa từ trên mặt tuyết đứng lên xông ra ngoài.

Chỉ có một đồ vật không biết là cái gì nằm ở nơi đó.

Như Ý thừa dịp đoàn người vẫn chưa về nhanh chóng chạy ra, nhặt vật kia lên, đợi thấy rõ đồ vật mới nhặt lên sắc mặt của cô liền xuất hiện vẻ lo lắng ít thấy.

Bây giờ suy nghĩ của cô không phải là vì sao lại biết thứ này, cô chỉ biết tên loài cỏ này là…chi điên thảo đúng vậy chính là nó, tên như ý nghĩa, dược hiệu chính là khiến cho người ta điên cuồng, trường kỳ ngửi mùi cỏ này sẽ phát điên, sẽ mất hết lý trí, sẽ làm ra chuyện mình muốn làm mà lý trí đè nén không cho phép làm, mà loài cỏ này mọc ở phương bắc.

Phương bắc, lại là phương bắc? Đột nhiên cô muốn xem một chút người máu lạnh ở phía sau kia là ai, Đại phu nhân? Nhị phu nhân? Hay là một người khác.

Như Ý vội vàng trở về phòng đem chi điên thảo cất kỹ, sức sống của loài cỏ này vô cùng mạnh, thậm chí thời tiết càng lạnh, càng ở chỗ gió rét nhất càng là nơi bọn chúng sinh trưởng tốt nhất, người kia không thả vào chỗ ở của cô có nhiều khả năng đó chính là muốn hãm hại, vô luận như thế nào, Như Ý tất nhiên sẽ không để cho loại chuyện ngoài ý muốn này xuất hiện được, cô không phải lo lắng mình trở thành người điên, bởi vì cô biết chi điên thảo này hóa giải như thế nào, về phần tiểu Thúy, hiện tại trước hết không nên để cho cô ta biết gì cả, như thế chí ít sẽ không bị hãm hại, mà lại không phải còn có cô đây rồi sao!

Chờ một chút, đột nhiên Như Ý nghĩ đến một chuyện, nếu như người kia đi ra ngoài phát hiện ra cô không có trong đám người kia, như vậy một châm vừa rồi không phải trực tiếp chỉ ra là mình sao, nghĩ tới đây Như Ý cầm lấy kiện trường sam liền chạy ra ngoài, thừa dịp hiện tại người kia khẳng định vẫn còn đang khủng hoảng, như vậy người kia sẽ không đi báo cáo cho chủ tử sớm như vậy, tự nhiên cũng không tra được tới chỗ cô.

Ở trong sân của Đại phu nhân giờ phút này đã tụ tập không ít người.

Như Ý cố gắng tìm chỗ nhiều người nhưng là nơi dễ thấy, dạng này dễ dàng để cho người ta liếc mắt qua đã trông thấy, đây là lần đầu tiên cô thể hiển mình như vậy.

"Nói đi, đến cùng là ai sai sử ngươi?" Đại phu nhân tức giận, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía người đang quỳ bên dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui