Cưng Chiều Của Bạo Quân

Đối với tiểu Thúy, cô không chỉ là bởi vì cô ta từng ở cạnh mình, càng bởi vì cô ta đã trở thành một chỗ dựa tinh thần của mình.

Như Ý nhìn qua vị trí ở phía bắc, lại lâm vào trạng thái vô tri lần nữa, nhưng lại nhịn không được bị hấp dẫn, rõ ràng cái gì cũng không có, vậy mà gần đây cô có thể cảm giác được một cách rõ ràng, ở phí bắc có một cỗ lực vô danh lôi kéo mình, giống như là đang kêu gọi mình, lại giống như đang mong mỏi mình quay lại.

Thế nhưng cô cũng không nhớ nổi cái gì, ký ức ở chỗ vô dah cuối cùng cứ bị ngăn chặn, dường như là thứ được chứa trong một cái hộp, không có chìa khoá, dù cho có khe hở, làm thế nào cũng cố chấp không mở ra được, nhìn không rõ, điều này khiến cô rất hoang mang.

Quả hạch đó trong não cứ lơ lửng thành thật trong ký ức của bản thân, trước kia khi nhìn những đồ vật đó có thể có cảm giác rất đặc biệt, bây giờ Như Ý luôn luôn cảm thấy vật kia cứ phiêu đãng như có như không.

“Như Ý a, đây là của đại phu nhân.”

“Như Ý à, ngươi cần phải cất giữ đồ của ta cho thật tốt!”

“Như Ý.”

Như Ý sửng sốt ngồi dậy, đây là có chuyện gì, sao cô có thể nằm mơ thấy tiểu Thúy, chẳng lẽ do mình quá nhớ cô ấy sao? Những lời kia đều là lời mà tiểu Thúy từng nói, chẳng lẽ có huyền cơ gì?

Đúng rồi, Như Ý nhớ tới lúc trước tiểu Thúy bị loại cỏ kia làm cho thần trí mê man tạm thời, đã từng nói đến vật kia của đại phu nhân gì gì đó mà phía sau mình cũng không nghe rõ nữa, mà tiểu Thúy cũng nói rất mơ hồ, Như Ý cuống quít đứng dậy, muốn xem những vật kia một chút.

Cái rương nằm ở nơi cuối cùng nhất, Như Ý tìm được cái rương trân bảo kia của tiểu Thúy.

Sờ lên cái rương đó, trong đầu Như Ý hiện lên dáng vẻ của tiểu Thúy, vật cầm trên tay lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

Hít một hơi, Như Ý muốn mở vật kia ra.

“Ba!” Đột nhiên lại bị người khác đánh lén, Như Ý nghiêng người một cái, tránh thoát được cục đá bất ngờ ném vào kia.

“Ai?” Như Ý lập tức thổi tắt ánh đèn, nhanh chóng tìm một chỗ để giấu thân mình.

Trong bóng tối, hai người đều ngừng thở, đều vững vàng chờ đợi đối phương không nhịn nổi.

Như Ý cũng đang chờ, cô tin đối phương nhất định không thể duy trì sự bình thản của bằng bản thân mình được, tạm thời không nói ai lợi hại hơn, nhưng ở chỗ của mình thì trong lòng Như Ý có thể ổn định hơn nhiều hơn.

“Ngươi!”

Người kia vừa phát ra một chữ, Như Ý nắm lấy đồ vật bên người ném qua, chỉ nghe được người kia kêu đau một tiếng, Như Ý biết người kia đã bị thương.

Như Ý vẫn không nói lời nào, bây giờ cô đang ở trong chỗ tối, đương nhiên cũng không biết đối phương có ý đồ gì, cô cũng không muốn đánh rắng động cửa sớm như vậy.

Người kia thực sự nhịn không nổi: “Chẳng lẽ ngưới muốn dì Ngưu xảy ra chuyện?”

Dường như uy hiếp là mánh khóe mà người này hay sử dụng, nhưng mà trong lòng Như Ý vẫn cảm thấy lo lắng. Lúc tiểu Thúy rời đi, nhìn mình như vẫn bình tĩnh, thật ra trong lòng Như Ý không chỉ phun trào một ngọn sóng.

“Ngươi muốn thế nào?” Phi yên vẫn phải mở miệng, cô nhất định phải nghĩ cách để mở rộng thế lực của mình, sau đó đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ người ở bên cạnh.

“Đồ vật!” Người kia trực tiếp ném ra hai chữ, sau đó chờ Như Ý trả lời.

Như Ý trầm mặc: “Lợi ích!” Cô không phải là một người chịu thiệt thòi, nếu như càng biểu hiện sự quan tâm đối với dì Ngưu, có lẽ càng bị đối phương dùng nó làm điều kiện.

Như Ý không phải người ngu, cô hết sức cố gắng phòng ngừa chuyện như vậy.

“Dì Ngưu, còn có sự an toàn tạm thời của ngươi!” Nghe được câu hỏi của Như Ý, người kia cũng đã cho đáp án, nói chuyện cứng nhắc không có tình cảm, hình như Như Ý cảm nhận được người kia giống như là bị người khác điều khiển, cái gì cũng đều không có tình cảm.

“Rốt cuộc trong này có cái gì, để ngươi không màng đến mạo hiểm như vậy!” Như Ý nói một câu ra, lại trở người một lần nữa, đem đồ vật bên người ném ra phía trước, không cho đối phương thời gian để chú ý.

Lần này tên kia nghiêng người nhanh hơn rất nhiều, nhưng có điều bị thương rất nặng, Như Ý có thể cảm nhận được bốn phía truyền đến tiếng vang, cô nhếch miệng, bây giờ cô không thể biết người này là ai, nhưng ngày mai thì chưa chắc là vậy. Nghĩ đến thì người hiểu và biết mọi chuyện của mình, chắc chắn là người của Vệ phủ ở đây, hơn nữa cũng là người từng có giao thiệp với tiểu Thúy, Như Ý vừa mới ném vật kia ra ngoài, chỉ là muốn xem ngày mai ai là người bị thương.

“Đồ vật đưa cho ngươi, nói lời phải giữ lời, bằng không cũng không phải là hai chiêu đơn giản khi nãy!” Như Ý quăng đồ vật qua bên kia, trong lúc vô tình, Như Ý đã làm dấu hiệu, phía trên đồ vật kia có độc, cho nên cô mới dễ dàng đưa qua.

Nói ra thì Như Ý cảm thấy bản thân mình rất thần kỳ, lúc đầu vì một đao của tiểu Thúy, trên đao kia còn có độc, vốn cho rằng cả đời mình cũng chỉ có thể ú ớ, nhưng không ngờ rằng không những nhặt lại được cái mạng câm điếc, còn gặp họa mà có phúc, độc vô danh kia cũng có thể giải, máu của mình có thể giải được độc dược.

Người kia nhận lấy đồ vật, sau đó phi thân một cái rồi khỏi phòng của Như Ý.

Như Ý vừa mới thả lỏng được tâm tình, lại tiếp tục ủ rủ tiếp, cô nằm lại lên giường, rất nhanh liền tiến vào giấc mơ. Chỉ là lần này giấc mơ không phải là tiểu Thúy, mà là ở một nơi rất thần bí, một người thần bí đang vẫy tay với mình, bên cạnh còn có đứa nhóc mấy tuổi, cứ đứng nhìn mình đăm đăm như vậy.

“Tình huống như thế nào?” Đại phu nhân đứng trước mặt người áo đen, có chút vội vàng mà hỏi.

Người áo đen ngẩng đầu nhìn đại phu nhân một cái: “Không có chuyện gì bất thường, ngoại trừ gặp chồng của bà ta.”

Lời này đối với người áo đen mà nói là cảm thấy không có cái gì, nhưng đại phu nhân không nghĩ gì vậy, chồng của dì Ngưu đã chết, nói là bị cây đao xuất hiện ở đâu đó chém chết, nhưng bây giờ vậy mà lại Khởi tử Hoàn sinh, khẳng định chuyện này có chỗ không đúng.

“Ngươi biết chồng của bà ta ở đâu không?” Đối với tình huống quan trọng như vậy, bà nhất định phải nắm giữ chứng cứ xác thực Trước, sau đó mới lôi kéo Như Ý ra tay.

“Người kia thường gặp ở những chỗ khác nhau, giống như là nói cái gì đó, mỗi lần sau khi nói chuyện với dì Ngưu, người đó lại đi!” Người áo đen không ngờ đại phu nhân lại quan tâm đến chuyện của người giặt quần áo này, nhưng hắn ta cũng chú ý rất nhiều, đối với mỗi chi tiết mà hắn ta biết thì hắn ta không hề bỏ qua.

Đại phu nhân vừa nghe như vậy, càng cảm thấy kỳ quái hơn. Rốt cuộc nhị phu nhân này liên lạc với người nào mà lại liên tục như vậy, bây giờ chỉ có chuyện liên quan đến Nhị phu nhân, đại phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua một chút gì. Bà hiểu tình cảm của lão gia đối với nhị phu nhân, nhưng phần tình cảm này cũng chỉ dừng lại giữa chuyện to chuyện nhỏ của nữ nhân mà hướng về phía bà ta, nếu như gây tổn thất cho lợi ích của lão gia, như vậy thì chỉ có chết! Bà chính là muốn tra ra rốt cuộc nhị phu nhân này có quan hệ gì với kẻ bên ngoài.

“Ngươi lui xuống trước đi, hiện tại ngươi có thể đi điều tra chồng của dì Ngưu kia mỗi ngày qua lại với người nào, sau đó theo người mà ông ta tiếp xúc thì tiếp tục tra tiếp, những cái này không cần ta nói thì chắc ngươi cũng hiểu được!” Đại phu nhân an bài xong suy nghĩ của mình, người áo đen cũng hiểu ý bà, hắn ta là người thông minh, cũng không cần phải chỉ bảo nhiều.

Có điều bây giờ cái mà bà ta đang nghĩ, trước đi chiếu cố một số người, thăm dò ẩn ý trong đó, sau đó lại tiếp tục tính tiếp.

“Ai nha, ta gặp ai đây a? Hóa ra là tỷ tỷ có bệnh nặng vừa mới khỏi.” Nhị phu nhân đã hoàn toàn lộ ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa đối xử với đại phu nhân, không hề che giấu chút châm chọc nào của mình.

Nét mặt của đại phu nhân không hề có chút gợn sóng nào, bản thân bà là đang cố ý trên đường chờ nhị phu nhân đi ngang qua, sao bà có thể không giữ được bình tĩnh.

“Đa tạ muội muội đã quan tâm, cuối cùng bệnh của tỷ tỷ cũng đã tốt. Muội nhìn thân thể của tỷ tỷ này có vẻ không được khỏe, nhưng cũng chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, cũng không giống với muội muội, tỷ tỷ nghe nói bình thường muội không có bệnh, nhưng khi bệnh một cái là đào núi lấp biển, cho nên muội muội phải đặc biệt cẩn thận.”

Đại phu nhân cười cười, giống như rất quan tâm mà nói.

“Ngươi!” Nhị phu nhân đối với mấy lời của đại phu nhân cảm thấy khó thở, lời nói phát ra cũng không có khí phách.

Đại phu nhân hừ một tiếng: “Muội nhìn cái miệng này của tỷ tỷ đi, muội muội đây là người tốt sao có thể bệnh được, làm sao lại giống với những người kia lòng dạ hiểm độc mà đoản mệnh, ông trời cũng thật công bằng.” Đại phu nhân lấy làm áy náy, nhưng trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ, trên bàn tay này nhiễm không ít máu của người vô tội.

Nhị phu nhân vốn đã lửa giận ngút trời, nghẹn đến đỏ mặt, một lát sau lại trở nên rất trào phúng, rất buồn cười nhìn đại phu nhân: “Lời này có tỷ tỷ cũng có lý, cứ xem sự sủng ái của lão gia chúng ta đều biết, đây là rốt cuộc ai tốt hơn ai, lão gia đương nhiên đau lòng ai hơn.”

Lời nói của nhị phu nhân trực tiếp cắt lên miệng vết thương chưa khép lại trên ngực của đại phu nhân, đôi tay đang rủ xuống phía dưới nắm chặt không buông. Đại phu nhân nhắm mắt yên tĩnh hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên lần nữa đã khôi phục như thường lệ: “Đúng đó, muội muội tốt thì không cần nói rồi, đối với ai cũng tốt, đối với người giặt quần áo mà cũng là người quen trong nội viện của muội!” Đại phu nhân vừa nói vừa chú ý đến sự thay đổi trên mặt của nhị phu nhân, rất dễ dàng phát hiện được sự kinh ngạc vừa lóe lên và sự chết chóc, bà liền biết giữa hai người này có mối quan hệ không bình thường.

Nhị phu nhân không ngờ đến đại phu nhân này thế mà lần trước cũng không bị mình đánh ngã, bà ta vừa nghĩ mới đánh ngã một đối thủ, sau đó lại tiếp tục đối phó với người khác, không ngờ nữ nhân này còn vênh vang đắc ý như vậy, cùng với bà ta đấu à, không có cửa đâu.

“Muội muội còn có chút chuyện phải làm, không ở đây với tỷ tỷ làm tỷ giày vò hơn, trong thời gian tỷ sinh bệnh thì những chuyện này đều là do muội làm thay, thật sự là bận chịu không nổi. Nếu như tỷ tỷ rảnh rỗi, hoa cỏ bên kia đủ để tỷ thưởng thức cả ngày.” Nhị phu nhân rất là bất mãn với chuyện này, xem ra là thủ hạ của mình đã quá không cẩn thận, nếu không thì sao đại phu nhân lại phát hiện.

Trong lòng đại phu nhân rất đau đớn, nhị phu nhân đã đánh vào trong lòng của bà, có thể không đau được sao? Bà đã xoắn xuýt địa vị của mình trong lòng lão gia quá lâu, ai.

Xem ra bà ta phải nhanh chóng để nắm rõ được mọi chuyện, không thể thờ ơ được.

Vệ Quốc Công vừa mới bàn bạc chuyện xong, thân thể có chút mệt mỏi.

Một đôi tay tinh tế xuất hiện trên huyệt thái dương của mình, êm ái xoa bóp, làm dịu đi sự mệt mỏi của ông ta.

“Lão gia, không nên quá vất vả, thiếp sẽ đau lòng!” Đại phu nhân nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, âm thanh như gió xuân phất qua, khiến cho tâm của Vệ Quốc Công run lên.

“Ngữ Yên, nàng đã đến rồi à, đến đây ta xem một chút, gần đây thân thể đã khỏe hơn chưa, đều ta ta quá bận, nói muốn đi thăm nàng, vậy mà chậm trễ đến bây giờ.” Vệ Quốc Công kéo tay đại phu nhân qua, để đại phu nhân ngồi trên người mình, có chút đau lòng mà nói.

Mặc dù chỉ là lời nói bình thường, nhìn đại phu nhân rất ổn trọng mà nghe, nhưng trong lòng của bà cũng không hề bình tĩnh như vậy. Bởi vì Như Ý đã từng nói những lời này, bà có thể không tin, nhưng bây giờ là do chính miệng lão gia nói, bà có loại cảm giác như như sau cơn mưa giông kéo dài có thể vui vẻ nhìn thấy cầu vồng và ánh mặt trời.

“Thiếp rất tốt, cảm ơn lão gia đã có thể nhớ đến thiếp, thiếp có bị bệnh trở lại cũng đáng.” Trong lời nói của đại phu nhân vẫn mang theo chút kích động, chuyện quá khứ kia cũng bị bà ta tạm thời vứt bỏ.

Vệ Quốc Công cười cười với mấy lời của đại phu nhân.

“Lão gia, Như Ý đến.” Người hầu đã đánh gãy giờ phút tình chàng ý thiếp của hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui