Cưng Chiều Của Bạo Quân


Có lẽ vì cô không giống với những cô gái bình thường, có lẽ là tình cảnh này rất đặc biệt nên mới khiến người ta chìm trong mê đắm và Thác Bạt Liệt hiện đang càng ngày càng yêu thích Như Ý, nên hắn vội vã đuổi theo Như Ý đang chậm rãi thả bước dạo chơi, sau đó vuốt nhẹ lên mũi cô: “Nha đầu này!” Hắn nhìn đôi môi chúm chím màu đỏ như đóa hoa đào dưới cánh mũi của Như Ý, Thác Bạt Liệt mỉm cười, một nụ cười rất đẹp và rồi ngay khi Như Ý còn đang sửng sốt chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn liền cúi đầu hôn lên khóe môi kiều diễm của cô.

Như Ý giật thót, lườm hắn một cái rồi lập tức nhắm nghiền hàng mi dài, đáp trả nụ hôn của Thác Bạt Liệt.

Cảm nhận được sự đáp lại của Như Ý, Thác Bạt Liệt mừng rỡ, chiếm lại quyền chủ động bằng cách đưa đầu lưỡi vào miệng Như Ý dây dưa không dứt.

Một cơn gió thổi qua, làm vạt váy của Như Ý khẽ tốc lên, cả mái tóc dài của cô cũng bung xõa trong gió, những cánh hoa dập dìu, vài cánh còn rụng rơi lả tả xung quanh hai người, hoa bay trong gió hòa quyện cùng mái tóc bay phất phới, đẹp mê hồn khiến người ta như thể bị chìm đắm giữa khung cảnh tuyệt vời ấy.

Thái Hậu từ xa nghe được tin tức nên vội vã quay về, tuy nhiên khi đến ngự hoa viên và chứng kiến cảnh tượng đó thì bà ta đã biết không còn cơ hội để xoay chuyển tình thế nữa rồi, Bà ta tức giận nắm chặt nắm đấm nhìn người trước mặt, ánh mắt ngập tràn sự hung ác, bà ta thật sự không ngờ thế lực của Như Ý lại lớn như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có thể tra rõ chuyện của Hồ thái y, cũng như tất cả mọi chuyện liên quan đến người nhà Hồ thái y, cô cũng tường tận đến từng chân tơ kẽ tóc, điều đó khiến bà ta bất chợt nghĩ đến người thần bí mà mình đã gặp và tiếc nuối trong lòng.

“Đi thôi!” Dứt lời, Thái Hậu liền quay về, bước chân của bà ta trở nên nặng nề thể hiện rõ sự rầu rĩ trong lòng bà ta lúc này.

Nhưng cũng có một số kẻ ngu ngốc, mãi vẫn không học được cách phải làm sao để sinh tồn trong hoàng cung, một cung nữ đi theo Thái Hậu thấy bà ta xoay người lại liền cho rằng Thái Hậu đi nhầm đường nên vội lên tiếng nhắc nhở: “Thái Hậu, chẳng phải người muốn đến chỗ của Bình tài nhân sao? Đường này sai rồi!” Vừa nói nàng ta vừa mừng thầm trong lòng vì may là nàng ta vào cung trước nên đã hiểu rất rõ đường đi nước bước trong cung, không ngờ giờ đây lại có ích như vậy, các cung nữ này không biết nhiều như nàng ta.

Tuy nhiên đáp lại sự vui vẻ của nàng ta lại là ánh mắt ngập tràn sự oán độc và tức giận cùng với vẻ mặt cứng đờ của Thái Hậu.

“Ai gia vẫn chưa già, vẫn còn nhớ đường đi, không cần ngươi làm chuyện thừa thải nhắc nhở ai gia, nếu ngươi thích làm người tốt như vậy thì hãy đến phòng giặt đồ đi!” Nói xong bà ta liền lạnh lùng quay ngoắt bỏ đi.

Cung nữ đó sững sờ trong giây lát rồi như kịp hiểu ra gì đó nên lập tức quỳ sụp xuống đất: “Thái Hậu tha mạng, sau này nô tỳ không dám nữa, xin Thái Hậu tha mạng, nô tỳ biết sai rồi!” Nàng ta không muốn vừa trở thành thị nữ thân cận bên cạnh Thái Hậu đã phải biến thành người của phòng giặt giũ, nàng ta không muốn.

Từ Nhị dù sao cũng được xem là người có phẩm cấp cao nhất ở đây nên khi thấy cung nữ đang run lập cập quỳ trên mặt đất liền nhớ đến tình cảnh của mình lúc mới vào cung nên dừng bước: “Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?” Từ Nhị bình thản cất lời, giọng điệu không chút cảm xúc.

“Nô tỳ, nô tỳ không nên nói những lời đó với Thái Hậu!” Tiểu cung nữ nào biết mình sai ở đâu, nàng ta chỉ nghe người ta nói, một khi chủ tử mất hứng, thì điều đầu tiên phải làm là nhận lỗi về mình, nhưng nàng ta hoàn toàn không ý thức được mình sai ở đâu.

Từ Nhị nghe nàng ta nói vậy liền nhìn sắc mặt của nàng ta một lần nữa rồi lắc đầu trong bất lực, nàng ta đúng là hết thuốc chữa rồi, cô có muốn cứu nàng ta đi nữa thì cũng chỉ sợ là lực bất tòng tâm, nên sai những người khác: “Đưa đi!” Nói xong cũng không quay lại nhìn nàng ta lần nào nữa và đuổi theo Thái Hậu.

Tiểu cung nữ lại lần nữa có cảm giác như thể mình đang bị tống vào hầm băng vậy, mùa đông đã qua rồi hà cớ gì vẫn còn lạnh như vậy.

“Hoàng Thượng, gần đây Trác phủ đã ngừng điều tra những chuyện mà người đã an bài!” Một người áo đen quỳ trên mặt đất, cung kính hồi báo.

Thác Bạt Liệt chau mày, bàn tay nắm chặt: “Có biết đã xảy ra chuyện gì không?” Bỗng dưng thôi không điều tra nữa, hắn thật sự không biết Trác Lỗi rốt cuộc đang muốn làm gì, lẽ nào hắn ta đã phát giác ra gì sao? Không thể nào? Thác Bạt Liệt cảm thấy mình hoàn toàn không để lộ ra bất kỳ dấu vết nào thì làm sao có thể đột ngột hành động như vậy chứ.

“Bẩm Hoàng Thượng, đối phương chỉ là đột nhiên ngừng mọi hành động lại chứ không có bất kỳ dấu hiệu gì, hơn nữa, gần đây, những hoạt động trên thương trường của bọn họ đã bắt đầu có biến chuyển lớn rồi!” Hắc y nhân tiếp tục báo cáo với Thác Bạt Liệt, không bỏ sót bất kỳ manh mối nào.

Thác Bạt Liệt Trẫm tư, tiếp theo đó là cười khẩy một tiếng, cuối cùng thì cái đuôi này cũng lộ ra rồi, chẳng phải nói Trác phủ không làm phản sao, đúng là uổng phí sự tín nhiệm của tiên hoàng dành cho các người.

Thác Bạt Liệt phân phó thuộc hạ: “Các ngươi tiếp tục theo dõi, cố gắng đừng đánh cỏ động rắn, Trẫm rất muốn xem Trác Lỗi đang giở trò gì!”
“Vâng!” Người nọ lắc mình một cái liền biến mất giữa ngự thư phòng, căn phòng lại tiếp tục chìm vào im lặng.

Thác Bạt Liệt đang ngồi trên long ỷ hướng mắt ra ngoài ngắm nhìn trời, mùa xuân, đây là mùa mà mọi thứ bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng khi nhớ tới Như Ý, hắn vẫn để lộ một nụ cười phức tạp, chỉ mong nàng ấy sẽ không đối đầu với mình, về phần Bình tài nhân, Thác Bạt Liệt đột nhiên nhớ ra phải có lời với Thái Hậu.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Thác Bạt Liệt cảm thấy giải quyết chuyện này sớm vẫn tốt hơn, nên hắn lập tức lên đường đến tẩm cung của Thái Hậu.

Thái Hậu hình như cũng đang chờ lời giải thích của Thác Bạt Liệt, thấy Thác Bạt Liệt đến, sắc mặt của bà ta hòa hoãn hơn rất nhiều, thế nhưng khi Thác Bạt Liệt lại gần thì bà ta vẫn tỏ vẽ miễn cưỡng.

Thác Bạt Liệt cười, cũng biết lần này không thể có chuyện thái không tức giận được, nhưng hôm nay hắn cũng không phải đến đây để nổi giận, hay cùng Thái Hậu tranh cãi nên xua xua tay đuổi đám người xung quanh đi, và trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Cơn gió nào đã đưa Hoàng Thượng bận trăm công nghìn việc đến đây vậy?” Thái Hậu liếc nhìn Thác Bạt Liệt, giọng điệu không thân thiện.

Thác Bạt Liệt không thèm để ý, hắn ngồi xuống phía đối diện hơi xéo so với góc nhìn của Thái Hậu rồi nói: “Mẫu hậu, những lời như vậy, hai mẹ con chúng ta không cần nói nữa, có lẽ người cũng biết mục đích của con khi đến đây hôm nay!” Ánh mắt của Thác Bạt Liệt rực sáng, cả hai đều là người thông minh, thủ đoạn của mẫu hậu mình thế nào hắn đều biết nên hiển nhiên là không cần phải nhiều lời giải thích làm gì.

Thái Hậu thở dài, thấy Thác Bạt Liệt không cho mình chút cơ hội nào để xả giận nên lập tức trả lời, nhưng sắc mặt cũng không dễ coi hơn là bao: “Ta biết một nhưng không nhất thiết là phải biết hai! Con hãy tự mình nói đi!” Thái Hậu tỏ vẻ vẫn còn rất khó chịu, có điều giọng điệu của bà ta đã nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc Thác Bạt Liệt vừa mới đến.

Thác Bạt Liệt nhướng mày, xem ra Thái Hậu thật đúng là không đơn giản, nhưng vẫn để cho Như Ý giả bộ như thể nàng ấy không biết gì, có lúc quá tự cao cũng không phải là chuyện hay ho gì, giống như lần này vậy, mặc dù hắn cũng thể theo yêu cầu của Như Ý mà làm, nhưng hắn cũng biết một vài hành vi của Thái Hậu.

“Con nghĩ chuyện giữa Như Ý và Bình tài nhân Thái Hậu vẫn nên buông tay thì hơn!” Thác Bạt Liệt không phải là loại người nể mặt người khác nên hắn cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thái Hậu cười: “Con nghĩ vậy sao? Nếu chuyện này làm theo lời con thì liệu con có nghĩ ai gia già rồi không? Trong chuyện này nếu không có sự đồng ý của con liệu Như Ý có lộ liễu như vậy không?” Đó mới chính là điều khiến Thái Hậu tức giận, mặc dù Như Ý không hề biết dự tính lúc ban đầu của bà ta.

Thác Bạt Liệt cười: “Mẫu hậu, mục đích của con là gì người cũng đã biết, nhi thần biết người cũng biết được phần nào, có điều diễn xuất của mẫu hậu chưa giỏi đến mức không để cho Như Ý nhìn ra manh mối!” Thác Bạt Liệt đối với Thái Hậu ít nhiều gì cũng còn chút sự kính trọng, chí ít có thể khiến một người như thông minh như Như Ý cũng phải mắc bẫy là chuyện không đơn giản.

Thái Hậu cười, không nể mặt Thác Bạt Liệt chút nào: “Tuy rằng trong chuyện này chúng ta có vẻ như đang chiếm thế thượng phong, và cũng thăm dò được thế lực sau lưng Như Ý không nhỏ, đồng thời cũng nói rõ một điều rằng nàng ta biết quá nhiều, hơn nữa ta cũng không cho rằng nàng ta không phát hiện ra chút gì, huống hồ nếu lần này nàng ta thật sự bị ta khống chế thì ta sẽ càng vui hơn!” Nói đến đây, Thái Hậu có hơi kích động, điều đó cũng cho thấy bà ta hơi thất vọng vì đã bỏ lỡ cơ hội lần này.

Thác Bạt Liệt đối với những lời mà Thái Hậu vừa nói hiển nhiên là không cam tâm tình nguyện, sắc mặt vừa rồi còn thả lỏng, lúc này đột nhiên lạnh như băng, giọng nói cũng toát lên sự lạnh lùng: “Trẫm đã từng nói, không được động đến nàng ấy, nàng ấy là phi tử của Trẫm và cũng là vợ của Trẫm, trên đời này, chỉ có Trẫm mới có thể tổn thương đến nàng ấy, người khác thì đừng hòng!” Thác Bạt Liệt cao giọng nói, nhìn thẳng vào mắt Thái Hậu.

Thái Hậu hơi chấn động một chút nhưng liền sau đó bà ta nở một nụ cười châm biếm, giống như nụ cười của Thác Bạt Liệt khi bỏ qua cho bà ta lúc trước, luôn mang đau thương để rồi cuối cùng đau thương ấy làm người ta đau lòng.

“Thác Bạt Liệt, đương nhiên là chỉ có con mới có thể gây tổn thương bởi vì chỉ con mới có thể thật sự tổn thương nàng ta? Con cứ chờ đến lúc mình hối hận đi!” Dường như Thái Hậu đã biết trước chuyện gì đó nên những lời bà ta nói có chút kỳ quái.

Thác Bạt Liệt khắc chế tâm tình, hắn cho rằng những lời mình đã nói khiến cho tâm trạng của Thái Hậu không được tốt, nên mới bà ta mới kỳ lạ như vậy, nhưng hắn bỏ qua điều đó và nói: “Mẫu hậu, có một số việc nên một vừa hai phải mà thôi, không phải chuyện gì người cũng cho rằng người ta không biết thì có thể giấu trời qua biển để rồi thỉnh thoảng lấy vải thưa che mắt thánh!” Thác Bạt Liệt cười cười, những lời nhự vậy hắn vốn nói mãi cũng thành quen rồi nên cũng không biết là đang thăm dò hay hắn đã biết được chuyện gì nữa.

Tuy trong lòng Thái Hậu cũng đang đồn đoán rốt cuộc Thác Bạt Liệt biết nhiều hay ít, nhưng ngoài mặt thì bà ta vẫn rất bình tĩnh, trong ánh mắt nhìn Thác Bạt Liệt của bà không còn sự ảm đạm mới vừa nãy nữa, hoàng cung này sẽ không để cho những kẻ yếu đuối được tồn tại, mà những kẻ yếu đuối cũng sẽ không nhận được sự đồng tình.

“Hoàng nhi, những lời này là con muốn nói cho ai gia nghe sao, hay là tự nói cho mình nghe, nếu đã nói đến như vậy thì cũng đừng trách lời nói của ai gia khó nghe, con cho rằng có rất nhiều chuyện thần không biết quỷ không hay, thế nhưng không biết con sẽ giải thích thế nào về hành động khác thường của Trác phủ đây, lẽ nào con chưa từng nghĩ đến chuyện mình muốn đối phó với Trác phủ bị tiết lộ ra ngoài sao?” Thái Hậu rất bình thản, thế nhưng ánh mắt kia lại khiến cho Thác Bạt Liệt cảm thấy khó chịu trong lòng, rõ ràng là mẹ con, nhưng hôm nay lại rơi vào thế giằng co như vậy, nếu để người ngoài biết được, không biết họ sẽ nghĩ gì, trong mắt người ngoài thì chuyện này đáng chê cười cỡ nào chứ, Hoàng Thượng sáng suốt sao? Nói cái gì mà Trẫm chuyện lấy chữ hiếu làm đầu, nhưng bây giờ thì sao chứ?
Thác Bạt Liệt bị Thái Hậu nhắc nhở, hiển nhiên so với hắn thì Thái Hậu có nhiều kinh nghiệm hơn, cho nên bà ta mới có thể nói như vậy, Thác Bạt Liệt kềm chế sự khó chịu trong lòng, hỏi ngược lại Thái Hậu: “Nếu mẫu hậu đã nói như vậy thì chắc hẳn người đã biết được chuyện gì rồi chăng? Hay đã phân tích được gì rồi? Xin mẫu hậu chỉ điểm một phen!” Thác Bạt Liệt nói như vậy coi như là đã nể mặt Thái Hậu và cũng cho mình một bậc thang để hai người không cần phải ở thế giằng co như vậy nữa.

Dù sao cũng là cốt nhục của mình nên Thái Hậu đã thu vẻ mặt độc đoán của mình lại, thay vào đó là vẻ mặt hiền hòa, nói rằng: “Nếu con muốn hợp tác tốt đẹp với Vệ Quốc Công thì không chỉ đơn giản là quan sát Trác lão tướng quân thôi đâu, sợ là Trác phủ đã bắt đồng rục rịch rồi, chẳng phải lúc trước con cũng đã từng thăm dò thế lực của đối phương rồi sao? Còn có Như Ý nữa, Như Ý sau khi trở về dường như đã thông minh hơn, nên tốt hơn hết con nên tự mình cẩn thận!” Thái Hậu chuyện gì cũng biết chẳng qua bà ta nhắm một mắt mở một mắt mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui