Cưng Chiều Của Bạo Quân


Cát Lượng suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng quyết định như thế, nói thật hắn rất xem trọng Như Ý, tự nhiên có cảm hảo, hiện nay nếu không phải có nhiệm vụ quấn thân, hắn nhất định sẽ Như Ý đi chơi sau đó cùng trở về sơn mạch.

“Như Ý cô nương, thật sự xin lỗi, nếu không như thế này, ta để nam tử hôm qua, cũng chính là đệ đệ của ta – Cát Băng đi cùng cô, như thế đến khi nào cô chơi đủ rồi thì có thể đến sơn mạch của chúng ta!” Cát Lượng nghĩ đến đệ đệ tính cách còn điềm đạm hơn mình, bây giờ nghĩ ra cách này có lẽ càng thích hợp hơn một chút.

Như Ý hơi nhíu mày, sau đó nhìn Cát Lượng, không có nửa phần biến hóa, lại khiến đối phương tự nhiên cảm nhận một loại áp bức, Như Ý cũng không phản đối, có điều trong lòng cô cái gì cũng nhìn ra được.

“Vậy chúng ta gặp nhau sau!” Như Ý gật đầu, coi như đạt được thỏa thuận với Cát Lượng.

Cát Lượng áy náy đứng dậy, chắp tay thi lễ sau đó nhanh chóng rời đi.

Như Ý thu hồi ánh mắt giả ý vừa rồi của mình lại, ánh mắt trong veo như nước hướng ra bên ngoài cửa sổ, cảm nhận sự ảnh hưởng của cây cỏ lay động khi gió thổi qua, chẳng hạn như bây giờ.

Như Ý nhẹ nhàng nhấc tay, chạm vào đôi đũa trên bàn, một cái phất tay, chiếc đũa đó lập tức phóng ra.

“Á!” Một người còn chưa có ý thức chuyện gì đang xảy ra bèn rơi xuống bên cạnh Như Ý, váy của cô quay qua, người đó đã ngồi vào vị trí của Cát Lượng lúc nãy.

“Các ngươi sao phải tạo ra động tĩnh lớn như vậy, ta đang ăn cơm không thích bị người khác làm phiền, các người thật sự nhàm chán, vốn dĩ muốn để các người nhìn nhiều đồ ăn ngon trên bàn, thật sự ồn ào chết đi được!” Như Ý chỉ tùy tiện chỉnh mấy ngón tóc mai của mình, dáng vẻ nói rất bất lực, có điều khi nói ra lại khiến sắc mặt của vài người giống như rơi vào trong bể nước nhuộm vậy, trở nên đen thui.

Như Ý cũng không ngước mắt nhìn mấy người đó, tự mình thưởng thức mọi thứ, chỗ này nếu như không có ai làm phiền, thật sự thích hợp cho văn sĩ ngồi đây thưởng trà đối thơ, Như Ý cảm thấy người thiết kế này thật không đơn giản.

Tên đầu cầm trong mấy người đó nhìn dáng vẻ của Như Ý như thế, nghĩ rằng Như Ý rất cuồng vọng, nhận lúc hắn tưởng Như Ý đang ngây ngốc, tay khẽ phất một cái: “Lên!” Người đó đã bay đến.

Khóe miệng Như Ý cuối cùng cũng hơi nhếch lên, đó chính là giễu cợt, vừa muốn động thân thì có người hình như có vội hơn cả cô.

“Ha!” Một hồng y nữ tử đã đến bên cạnh cô, dùng một cây sáo chặn đứng tất cả công kích của mấy người đó.

Sau đó, nàng ta ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Như Ý, vắt chéo chân, nhẹ nhàng nhướn mày, lộ ra nụ cười đắc ý, cùng tiếng sáo du dương.

Đối với Như Ý mà nói, đây quả thật là du dương, có điều cô quay lại nhìn biểu tình của mấy người kia, dường như được nhúng từ hồ thuốc nhuộm ra, ngược lại rơi vào hố thuốc nổ, bọn họ sợ hãi nhìn nữ tử đó.

Khóe miệng Như Ý cong lên, trong lòng ngược lại cũng có chút hảo cảm với nữ tử vừa xuất hiện đó, theo bản năng đánh giá người bên cạnh là địch hay bạn.

Sau đó, giai điệu trầm tĩnh có thể khiến những con bướm nhảy múa theo, lát sau trở nên thăng trầm, khúc sau lại dạt dào mãnh liệt như thác nước đổ xuống, không thể không nói, Như Ý rất thích giai điệu như vậy, cao sơn lưu thủy? Có lẽ như thế này cũng không kém bao nhiêu.

Mấy người đó đã hoàn toàn không chịu đựng được nữa, có chút sợ hãi hiển nhiên có mấy người yếu hơn đã bắt đầu bại liệt.

“Hừ!” Tên cầm đầu liếc nhìn nữ tử ngồi trên ghế, là kính nể, sau đó phi thân, bay ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, những người khác cũng hoảng loạn nhảy ra, cụp đuôi mà chạy.

“Bốp bốp bốp!” Như Ý vỗ tay thể hiện sự thích thú của mình.

Nữ tử đó ngược lại cũng rất phóng khoáng, không có sự e thẹn của nữ tử của thời đại này, hơn nữa còn có hào khí của nữ tử trong giang hồ.

“Hiếm khi có người xem, hôm nay ta rất vui!” Nữ tử quay người lại, lúc này mới thấy có chút e ngại.

Như Ý thật tâm mỉm cười, cô có cảm giác khá thân thiết với nữ tử trước mặt này: “Ta cũng vậy, hiếm khí có diễn viên diễn hay như vậy, ngươi thổi sáo thật sự khiến trong lòng ta xao động!” Như Ý lúc này có suy nghĩ muốn kết giao bạn bè với hồng y nữ tử này, cô cũng không có áp chế quyết định của chính mình, lý trí có lúc chỉ tập trung vào sự việc, nhưng chỉ là đôi khi mà thôi.

“Ya, tính cách của ngươi, ta thích, nói cho ta biết ngươi tên gì, ta muốn làm bạn với ngươi!” Nữ tử nhiệt tình như bộ quần áo mà nàng ta mặc vậy, như lửa, khiến người ta không thấy gò bó.

Như Ý rót một ly rượu, sau đó đưa cho nữ tử trước mặt: “Uống cạn ly rượu này, chúng ta chính là bạn bè rồi, ta tên là Như Ý, ngươi tên là gì?” Tính cách của Như Ý rất điềm tĩnh, đối đãi với sự việc hay với người đều rất bình thường, có điều đối đãi với nữ tử trước mặt này chỉ là thuận theo tính cách của cô, đây gọi là tùy cơ ứng biến.

“Ta tên là Hồng Đậu!” Hồng Đậu hào sảng uống cạn ly rượu, mà trên mặt khiến nàng ta lúc này giống như một bông hoa hồng, nhìn Như Ý, mặt mày rất chân thành.

Như Ý mỉm cười, cái tên này? Không biết xã hội này có loại thuyết pháp này không, hồng đậu tương ân!
“Tỷ tỷ, ta đi đâu, tạm biệt, chúng ta sẽ còn gặp lại!” Hồng Đậu không biết rốt cuộc đang nghĩ gì, vừa rồi kết bạn với Như Ý, giống như rất thân cận, sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Như Ý không biết Hồng Đậu vội cái gì, vừa mới xuất hiện thì lại biến mất.

“Muội muội, ngươi không ở lại cùng ta sao, tỷ tỷ đang buồn chán không có ai đi chơi cùng!” Như Ý không biết Hồng Đâu tại sao vừa muốn ra tay giúp mình, đột ngột như vậy lại xuất hiện ở đây, nhất định sẽ không phải là chuyện đơn giản, nhưng lúc này hai người lại không có quen nhau, hơn nữa đối phương lại thân cận như vậy, không liên quan đến cái khác.

“Tỷ tỷ, đã có mỹ nam ở cùng với tỷ rồi, còn muốn muội muội sao!” Hồng Đậu ra cửa, vừa hay đụng mặt với Cát Băng.

Cát Băng đã từng gặp Hồng Đậu, lần này lướt qua nhau mà đi, anh nhận được ánh mắt kiều mị của Hồng Đậu nhìn mình, sau đó nhìn Như Ý cười cười, trái tim hắn đột nhiên rơi lộp bộp.

“Ha ha!” Hồng Đậu bay đi, người đã rời khỏi gian phòng này, Cát Băng nghe thấy tiếng cười này trong lòng lại thấy nửa say nửa mê.

Như Ý nhìn thấy một màn như thế, cũng coi như ngươi tinh tường, Cát Băng này mặc dù tính cách điềm đạm, nhưng sợ rằng cũng ít trải qua nữ nhi tình trường, ý ái mộ đã lộ ra hết rồi.

Như Ý cũng không nói, chỉ yên tĩnh nhâm nhi ly rượu, sau đó đặt chiếc ly xuống.

Cát Băng lúc này mới hoàn hồn lại: “Cô nương không sao chứ!”
Cát Băng không nói còn tốt, đã nói chuyện, ngược lại như rỉ nhân vậy, rõ ràng vừa rồi hắn ở bên ngoài, người trong này mới xuất hiện, sợ rằng hắn cũng sớm biết, nhìn dáng vẻ giống như muốn thăm dò cô vậy, nhưng không ngờ Hồng Đậu lại xuất hiện giải quyết hết tất cả.

Như Ý trong lòng chế giễu, xem ra cô gặp phải người của Đào Viên sơn mạch cũng không đơn giản, bản thân lần đầu bước chân vào giang hồ, vậy mà cũng bị nhắm vào, người này nhìn người, cũng có thể nhìn ra ‘nhân đạo’ đến à!
“Công tử sao lại hỏi như vậy? Ta ở đây uống rượu thì có chuyện gì được chứ?” Như Ý thâm ý nhìn Cát Băng: “Ồ… Ta nhớ rồi, vừa rồi có mấy tên cướp đến, có điều đã đi rồi, hình như nhìn thấy người ăn cơm ở đây quá bình thường, huống hồ còn có muội muội Hồng Đậu kia!” Như Ý nhìn ly rượu trong tay, giống như rất vô ý nói.

Cát Băng nghe Như Ý nói câu này, một lát sau cũng biết lời nói của bản thân không thỏa đáng, có điều Như Ý cũng không phải giống như hỏi hắn cái gì, lúc này mới thở phào.

“Đúng rồi, không biết cô nương sao biết Hồng Đậu đó như thế nào?” Cát Băng không hiểu nên hỏi lại, lông mày hơi nhíu chặt, cùng Như Ý lần đầu hắn gặp rất không giống nhau.

Đây lẽ nào chính là người đang yêu chỉ số IQ bằng không mà mọi người thường nói: “Nàng ta sao? Công tử biết thân thế của nàng ta?” Như Ý thấy có chút kỳ lạ, vừa rồi Hồng Đậu xuất thủ, Như Ý cảm thấy Hồng Đậu này chắc chắn không đơn giản, hiện nay Hồng Đậu lại được Cát Băng nhắc đến, cô lại càng hiếu kỳ về thân phận của Hồng Đậu.

Cát Băng hơi sững người, sau đó khôi phục lại vẻ bình thường, lúc này mới nói: “Hồng Đậu này chính là người của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu!”
Như Ý chú ý khi Cát Băng nói đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu thì thần sắc có chút tối sầm lại.

Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, thật ra cô đã từng nghe qua, có điều lúc đó bởi vì mục đích chính của cô là ở Hoàng cung cho nên cô thật sự không có để ý nhiều, hiện nay lần nữa được nghe đến, hơn nữa lúc đầu đối với Tịch Mịch Yên Vũ Lâu này, luôn mang lại cảm giác thần bí, cũng không tra được bấy kỳ manh mối nào.

“Tịch Mịch Yên Vũ Lâu rất thần bí sao? Tại sao Hồng Đậu lại to gan xuất hiện trước mặt mọi người như vậy?” Như Ý có chút không hiểu, theo lý mà nói Tịch Mịch Yên Vũ Lâu thần bí như vậy, thế thì người chỗ đó cũng phải ẩn mình, tại sao Hồng Đậu lại ngang nhiên như vậy, hơn nữa tính cách của nàng ta như thế rất khiến mọi người chú ý đến nha.

“Cô biết Tịch Mịch Yên Vũ Lâu thần bí?”
Ở trong mắt của Cát Băng, Như Ý tuy có tính cách điềm đạm nhưng hắn tưởng loại điềm nhiên của Nhi Ý sợ rằng bởi vì chưa từng nhìn thấy những thứ hắc ám trong giang hồ, vậy thì Như Ý có thể lớn lên trong thâm sơn hoặc nữ tử khuê phòng cho nên mới cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp.

Như Ý nhún nhún vai, biểu thị bản thân biết một chút cũng không có gì kỳ lạ: “Ta có thể biết rất nhiều, cũng có thể cái gì cũng không biết!” Lời nói này của Như Ý đã biểu đạt rõ cô không phải là một người có thể bị người khác xao động, chỉ là cô muốn biết hay không mà thôi, không có gì không thể làm.

Cát Băng cảm thấy lời nói của cô, ánh mắt đó có thể đóng băng mình trong nháy mắt, nhìn sáng Như Ý, Cát Băng lần đầu tiên cảm nhận được đây là một việc khổ sai.

“Ngươi không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta cảm thấy ngươi rất đáng sợ!” Nhi Ý hiển nhiên có chút sợ hãi, hơn nữa còn phối hợp động tác với lời nói, không biết kỹ thuật diễn xuất của cô có quá thật không, hay là Cát Băng cũng ý thức đến ánh mắt của mình quá mức khí thế, có lẽ cảm giác Như Ý chỉ là một nữ tử, giang hồ này cũng không có danh hiệu của cô, đâu thể lợi hại như trong tượng tưởng của hắn được.

“Để Như Ý cô nương chê cười rồi, không biết Như Ý cô nương tiếp theo đây có sắp xếp gì, nơi này ta cũng coi như rất quen thuộc, ta có thể làm hướng dẫn viên cho cô!” Cát Băng thu hồi ánh mắt của mình lại, chuyển sang chủ đề khác.

Như Ý cũng không để tâm đến những điều khác, sau đó mỉm cười thần bí, vậy mà có tác dụng như thuốc phiện.

“Đến kỹ viện thì thế nào?” Như Ý nói câu này, giống như làn gió xuân thổi qua cành liễu, tuy lay động nhưng rõ ràng càng thêm ôn hòa.

Cát Băng đối với quyết định này của Như Ý cũng không chút không ngờ, hắn muốn biết nữ tử như Như Ý muốn đến kỹ viện để làm gì, dường như nó không thích hợp với thân phận của nàng.

“Cô nương, ta có phải nghe nhầm không? Hay là cô nói sai?” Cát Băng vẫn chưa chết tâm mà hỏi lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui