Cưng Chiều Của Bạo Quân


”Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Trái tim của cô, thực ra trải qua việc lần trước, tuy đã lãnh đạm rồi nhưng vẫn rất mong manh, cô có thể tỏ ra không quan tâm nhưng trái tim vẫn nói cho cô biết, nó đã sớm vỡ nát rồi.

Huyền Thiết nhìn sắc mặt của Như Ý, có chút lo lắng muốn tiến lên.

Như Ý biết vẻ mặt của mình lúc này không được tốt lắm, hơn nữ dường như biết được Huyền Thiết muốn bước đến, cô phất phất tay sau đó đi về phía trước.

Ánh trắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Như Ý lộ ra vẻ yếu ớt cô tịch, dường như cảnh vật xung quanh cũng thay đổi theo, không còn chút sắc thái.

Ánh mắt Như Ý trở nên trống rỗng, lẳng lặng nhìn trời, lẳng lặng nhìn cảnh vật, còn có Huyền Thiết lẳng lặng đứng bên cạnh.

”xi xi xi…” Một âm thanh đột nhiên từ xa vang đến.

Huyền Thiết cảnh giác, bay đến chỗ phát ra tiếng kia, cẩn thận bước đến gần, đôi mắt sắc bén như diều hâu.

Như Ý cũng là một người nhạy bén, âm thanh kia, trong một khắc truyền đến tai cô, tuy Huyền Thiết đã đi trước thăm dò, nhưng cô cũng chút buông lỏng.

”Môn chủ, là một người.” Huyền Thiết bình thường không quá nhiều lời, nhưng lời này có hơi quá ngắn gọn rồi.

Hắn vừa đi qua, cẩn thận vén bụi có lên thì thấy một nữ nhân trên người toàn máu, đau đớn nằm đó, vẻ mặt có chút vặn vẹo.

Như Ý nghe lời của Huyền Thiết mới tiến đến: ”Huyền Thiết, đem người này đến phòng ta đi!” Như Ý cũng không còn cái tính cách lạnh nhạt không màng thế sự như trước kia nữa, bởi vì lúc này cô ở Huyền Thiết sơn trang, đây là địa bàn của mình, vậy thì cô tất nhiên phải điều tra cho rõ.

Sau khi Như Ý phân phó xong, nhanh chóng xoay người đi về phía nơi ở của mình.

Huyền Thiết khom người ôm lấy nữ tử kia đuổi theo bước chân của Như Ý, nhìn bộ dáng tuy bị thương, không giống như kẻ giở trò lừa gạt, nhưng để đảm bảo an toàn, hắn cũng không cho nàng ta chút cơ hội nào, thuận tay điểm huyệt đạo sau đó mới đi đến phòng của Như Ý.

”Đặt nàng trên giường của ta sau đó tìm một hòm thuốc đến đây!” Dù sao đối phương cũng là một nữ tử, tuy Như Ý từ hiện đại đến đây, nhưng đã ở cổ đại khá lâu rồi, cũng biết sự trong sạch của nữ tử rất quan trọng, cho nên cô cũng không để Huyền Thiết đến làm, chỉ đành sắp xếp như vậy.

Huyền Thiết nhìn nữ tử nằm ở trên giường, nhưng lại không có động tĩnh gì.

Hắn vừa nghe Huyền Dạ nói, huống hồ thân phận của nữ nhân này là gì hiện tại không ai biết, hắn có chút không yên lòng Như Ý.

”Sao thế? Đi đi, yên tâm, ta không dễ bị tính kế như vậy đâu, ngươi bớt trì hoãn, quay trở lại sớm một chút, như vậy thì ta cũng an toàn hơn!” Như Ý cũng hiểu được Huyền Thiết đang lo lắng cho mình, cho nên cô thoải mái nói với hắn.

Huyền Thiết hơi do dự, nghe lời nói của Như Ý thì ngừng lại một chút, nhìn nữ tử trên giường đã đau đớn đến mức chảy mồ hôi, khẽ cắn môi sau đó chạy ra ngoài
Lúc Huyền Thiết rời đi, ngoài thanh âm của nữ tử kia thỉnh thoảng lại vang lên vì đau đớn thì mọi thứ đều bình thường.

”Môn chủ, hòm thuốc đây!” Huyền Thiết tiến vào phòng, nhìn thấy Như Ý đang trông nữ tử kia, có chút hâm mộ, loại cảm giác này thực kỳ quái, có điều hắn cũng không để ở trong lòng.

Như Ý nhận lấy hòm thuốc, cũng không chần chờ, động tác nhanh chóng, Huyền Thiết biều điều ra ngoài cửa canh giữ.

Lúc Như Ý cởi y phục của nữ tử kia ra, lúc này cô mới không thể không bội phục.

Nữ nhân này mạnh mẽ như vậy, vết thương trên người nhiều đến nỗi huyết nhục mơ hồ, vậy mà ngoài thỉnh thoảng phát ra chút âm thanh thì nàng ta vẫn luôn cắn răng chịu đựng.

Cũng không biết rốt cuộc là kết thù kết oán với ai, thế nhưng lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc như vậy.

Như Ý nhanh chóng rửa sạch vết thương sau đó bôi thuốc lên.

”Huyền Thiết!” Như Ý gọi một tiếng, Huyền Thiết đã đứng trước mặt cô.

”Môn chủ? Xin hỏi có gì cần dặn dò?” Huyền Thiết biết chuyện Như Ý nói khẳng định có liên quan đến nữ tử đáng ngủ say trên giường, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng sự xuất hiện của nàng ta có chút kỳ lạ, huống hồ nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Như Ý, hiện tại hắn không được phép sơ xuất, hắn đã từng không có bản lĩnh ấy, có điều hiện tại hắn phải làm được.

”Đi làm cho cô ấy ít đồ ăn, còn nữa, vết thương có chút nghiêm trọng, cho nên phải vận công cho nàng, ngươi tuyệt đối không được để kẻ nào làm phiền đến ta!” Như Ý thấy nữ tử này quật cường như vậy, dường như có chút giống với bản thân mình, lúc này cô muốn cứu nàng ta, hơn nữa còn phải dùng đến nội công.

Huyền Thiết vừa nghe Như Ý nói vậy, sao có thể đồng ý, hắn bước tới chắn trước mặt Như Ý, tay ôm quyền khẳng định nói: ”Môn chủ, hay là để thuộc hạ làm đi!”
Như Ý nhíu mày, biết lòng tốt cuẩ Huyền Thiết nhưng vừa bắt mạch cho nữ tử này, cũng biết công lực của nàng là thuần âm, không thể dung hợp được với nội công thuần dương của Huyền Thiết, nếu cưỡng chết truyền sang, chỉ e là mất mạng.

”Ngươi không cứu được nàng, đi ra ngoài đi, đừng trì hoãn nữa!” Như Ý nhìn nữ tử ngày càng khó chịu, cô cũng không đợi xem Huyền Thiết rốt cuộc muốn như thế nào, trực tiếp bảo đối phương ra ngoài, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.

Thấy Như Ý nói như vậy, Huyền Thiết cũng biết tính tình của Như Ý, đành im lặng đi ra ngoài cửa canh.

Như Ý dùng sức ngưng tụ công lực ở lòng bàn tay sau đó áp vào lưng của nữ tử kia, trong mắt hơi ngưng trọng.

Huyền Thiết đứng ngoài chú ý động tĩnh ở trong phòng, một chút cũng không dám buông lỏng.

Lúc Như Ý xuất hiện trước mặt Huyền Thiết, sắc mặt hơi kém.

”Ngươi đi điều tra một chút xem nử tử kia rốt cuộc là người thế nào.” Như Ý thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cũng không biết là có đầu mối gì không.

Lúc Huyền Thiết rời đi, Như Ý vì mệt mỏi quá mà có chút không chống đỡ được, thân thể cô mềm nhũn tựa vào tường, nhìn về phía nữa tử trên giường sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Nhưng rất nhanh sau đó liền mở mắt ra.

”Nước…nước…”Phinh Đình cảm thấy phần bụng truyền đến cơn đau đớn, miệng cũng rất khát, muốn động đậy nhưng lại phát hiện bản thân không cử động nổi, cảm thấy tay của mình bị thứ gì đó đè phải.

Nàng ta cố gắng chịu đau đớn, sau đó vặn vẹo cơ thể, muốn tìm một điểm tựa, hi vọng bản thân có thể ngồi dậy được.

Như Ý tuy rằng rất mệt, phản ứng không nhanh được như bình thường nhưng vẫn luôn cảnh giác
”Người tỉnh rồi à?” Như Ý mở mắt, nử tử bị thương kia đã tỉnh rồi, hơn nữa hình như còn muốn ngồi dậy.

Phinh Đình lúc này mới nhìn thấy một mặt mệt mỏi của Như Ý liền nghĩ đến chuyện chăm sóc mình, nàng cứ tưởng mình bỏ mạng ở nơi nào rồi, đối với vết thương trên người Phình Đình rất rõ, không ngờ nữ nhân trước mặt lại hao tổn nhiều tinh lực như vậy để cứu mình.

”Ta giờ đang ở đâu thế?” Phinh Đình nhìn xung quanh, phát hiện nơi này hoàn toàn xa lạ, cũng không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, có điều, tuy thế nhưng đối phương đã cứu mình, tính mạng của mình cũng coi như là của bọn họ rồi.

Đối với một sát thủ, bỏ mạng có nghĩa là đã rời khỏi tổ chức.

Như Ý nhìn nữ tử trước mặt tuy bản thân hỏi câu hỏi này nhưng lại không có chút khẩn trương, sợ hãi, không khỏi khiến cô tán thưởng.

”Ngươi cho rằng đang ở đâu?” Như Ý thản nhiên cười một cái, cũng không phải uy hiệp mà là lịch sự, ngược lại rất giống một tiểu thư khuê các.

Ánh mắt Phinh Đình khóa chặt trên khuôn mặt của nữ tử đối diện, dung nhan tuyệt mỹ như vậy, giờ lại thản nhiên ngồi đó, khiến người ta cảm phục trước khí chất của nàng, không liên quan đến diện mạo nhưng lại xứng với diện mạo.

Như Ý giả vờ như không chú ý đến ánh mắt của đối phương, tự tin cười nhìn về phía nữ tử: ”Thân thể của ngươi còn yếu, còn phải nghỉ ngơi nhiều, đợi lát nữa ta sẽ bảo người mở một gian phòng cho khách!” Phi Yến đứng dậy, nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn, cũng không quan tâm đến đối phương mà chuẩn bị rời đi.

Phinh Đình vừa nghe Như Ý nói muốn tìm người ở sơn trang này mở một căn phòng mới, như vậy bản thân chắc chắn sẽ bị phát hiện, điều này khiến nàng ta có chút lo lắng.

”Cô nương, đợi chút.

Như vậy không tốt lắm, làm phiền ngươi rồi, ta vẫn nên rời đi thì hơn.

Ơn cứu mạng hôm nay, hôm khác ta sẽ báo đáp!” Nói xong Phinh Đình liền giãy dụa đứng dậy, nàng cho rằng mình đã khỏe hơn rất nhiều nhưng không ngờ vết thương kia quả thực muốn lấy mạng của nàng, nàng hoàn toàn không có sức lực để đứng dậy.

Như Ý nhìn nữ tử trước mặt từ một khoảng cách nhất định, có điều đoán nữ tử này xuất hiện ở đây khẳng định là có liên quan đến sơn trang, cho nên cô cũng không hỏi nàng mà muốn nàng tự nguyện nói ra.

Như Ý giả bộ nhíu mày, đi đến bên cạnh nữ tử kia, cúi người đỡ lấy cơ thể nàng, để nàng ngồi dậy.

Trên mặt còn mang theo vẻ lo lắng: ”Cô nương, ngươi biết đấy, giờ thân thể của ngươi đến đi còn khó, muốn rời khỏi, vậy thì khác gì chịu chết cơ chứ.

Huống hồ người muốn giết ngươi biết ngươi còn chưa chết, ngươi có thể cam đoan bọn họ không ra tay với ngươi nữa không?” Như Ý từng câu từng chữ phân tích lợi hại cho nữ tử kia.

Thực ra Phinh Đình rất có hảo cảm với nữ tử đã cứu mạng mình này.

Hiện tại bản thân không thể vứt bỏ sinh mệnh của mình dễ dàng như vậy được, nàng kéo Như Ý nói, trong mắt tràn đầy tha thiết: ”Cô nương, ta thực sự cảm ơn người đã cứu ta, nhưng ta không thể ở đây được, quan trọng là ta không thể để người của sơn trang này biết đến sự tồn tại của ta, chuyện này…” Phinh Đình nói, trong đầu đang suy tư gì đó, dường như nàng nghĩ đến người cứu mình trước mặt này, nếu có thể khôn khéo nhìn ra, vậy đối phương chắc chắn biết mình bị thương, tất nhiên sẽ rước đến những phiền phức không cần thiết, vì sao còn lộ liễu trắng trợn không để ý đến?
Như Ý cùng nhìn ra được hoài nghi của nữ tử, cô cũng không nói cho nàng là cô đang đợi, đợi đối phương tự mình nói ra.

Như Ý kéo tay nữ tử lại vỗ vỗ trấn an: ”Nói chuyện một lúc mà ta vẫn chưa biết tên của ngươi đấy? Không biết muội đây có tiện nói ra không?” Như Ý nói sang chuyện khác, thay đổi đột ngột khiến Phinh Đình có chút không thích ứng kịp.

Phinh Đình do dự gật đầu: ”Ta là Phinh Đình, không biết tên của tỷ tỷ là gì?” Nàng có chút khó hiểu, rốt cuộc thân phận của nữ tử này là gì?
Như Ý cười một cái, tên thì cô không biết, nhưng cô có thể nhìn ra trong lời nói của nữ tử này có chút hiếu kì và thăm dò.

Có điều cô cũng không để ý đến tên của mình, dù sao cái tên này khả năng bị biết đến vô cùng nhỏ.

”Như Ý tỷ tỷ, tiểu muội cầu xin tỷ đừng để người khác biết muội ở đây có được không?” Phinh Đình biết, nếu bị người của sơn trang biết được, vậy thì chủ nhân của mình cũng sẽ biết, cho nên nàng không muốn từ bỏ sự tự do của mình hiện tại, huống hồ nàng còn phải đi điều tra vài thứ.

Như Ý hé miệng, gật gật đầu sau đó nói: ”Không nói, cũng không phải là không được, muội có biết có hai loại người ta có thể khiến người ta không nói, một là người của ta, còn loại còn lại là…” Như Ý nói đến đây lại có ý kéo dài không nói nữa, cô muốn khiến cho đối phương lo lắng, suy nghĩ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui