“Tốt nhất làm sạch sẽ miệng của ngươi, hôm nay ta đến đây không phải để gây chuyện.
Gọi lâu chủ của các ngươi ra đây, ta muốn gặp lâu chủ của các ngươi.”
Phinh Đình cũng không có cách nào khách khí được nữa, thật sự cảm thấy người ta thấy mình yếu thì người ta sẽ càng khi dễ mình thêm.
Một đám người ở phía sau nam tử nhìn thấy đồng bọn của mình đã bị tóm, lúc đầu muốn xông lên, một ánh mắt của Phinh Đình đã trừng cho mấy người kia quay trở về.
“Mới sáng sớm mà ai ở đây ồn ào vậy.”
Phinh Đình chỉ cảm thấy hai mắt của mình nhoáng một cái một màu đỏ đã xuất hiện trước mặt mình.
“Lâu chủ!” Những người kia thấy nữ tử áo đỏ đã xuất hiện, liền nhanh chóng cung kính hành lễ.
Phinh Đình nghe xong đó là lâu chủ, một tay hất nam tử trong tay ra, sau đó nghiêng người sang nhìn về phía người mới vừa tới.
Hồng Đậu ở bên trong đã nghe được âm thanh la mắng của nữ tử ở đại đường, lúc đầu nàng ta cũng không chú ý tới, nhưng mà khẩu khí nữ tử kia cũng không nhỏ, cái này mới khiến nàng ta nhịn không được mà đi ra.
Tỉ mỉ quan sát cô gái ở trước mặt, Hồng Đậu lại cảm giác có chút quen mắt, là đã gặp qua ở đâu vậy chứ? Nàng ta cố gắng nhớ lại.
Trong lúc Hồng Đậu quan sát mình thì Phinh Đình cũng đang đánh giá Hồng Đậu, nhưng mà bởi vì dáng vẻ của Hồng Đậu không thay đổi nhiều lắm, mà trước kia Phinh Đình làm sát thủ, tiếng tăm của Hồng Đậu tương đối vang dội, nàng ta nhìn một chút liền nhận ra đây chính là Hồng Đậu.
Chỉ có chút không hiểu rõ sao Như Ý lại kêu mình đến tìm Hồng Đậu chứ, theo lý thuyết thì Như Ý và Hồng Đậu cũng không tính là quen thuộc như vậy.
Hồng Đậu suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng mới nhớ được nữ tử trước mặt này là ai, nhưng mà làm sao mới có mấy ngày không gặp mà nữ tử trước mặt lại thê thảm như vậy.
“Đi vào trong rồi nói.” Phinh Đình đã tới tìm mình, Hồng Đậu cũng đã nhận ra Phinh Đình, như vậy thì cũng không cần phải có đạo lý tiếp kiến gì nữa.
Trong phòng có hai nữ nhân ngồi đối diện nhau, cả hai đều đang nhìn nhau.
Mặc dù dung mạo ngày hôm nay của Phinh Đình không giống với ngày hôm đó, quần áo trên người cũng có chút chật vật, nhưng mà nàng ta không hề có chút heo hút nào, khí thế trên người cũng không hề thua Hồng Đậu.
“Tôi nhớ là hôm đó ngươi đã bị người bắt đi, bây giờ vậy mà lại xuất hiện ở đây, luôn miệng nói muốn tìm ta, ta nghĩ là ngươi hẳn cũng nên giải thích với ta đi.” Đối với lời nói hung dữ của Phinh Đình, không biết tại sao Hồng Đậu lại lựa chọn tin tưởng, có thể thật sự có một chuyện rất quan trọng.
Chỉ là không biết thật sự có đủ đả động mình hay không, cho nên mới nói như vậy.
Vừa nhắc đến chuyện cũ, Phinh Đình sẽ không tự giác mà cảm thấy hối hận.
Có lẽ, nàng ta đã nghĩ tới rất nhiều có lẽ, có lẽ nếu như hôm đó chính mình chết đi như vậy, không được Như Ý cứu, phải chăng tất cả đã được thay đổi rồi.
Phinh Đình lấy đồ vật của Như Ý giao cho nàng ta từ trong ngực ra, sau đó đưa cho Hồng Đậu: “Đây là đồ vật mà Như Ý kêu ta giao cho ngươi, nàng ấy nói hẳn là ngươi sẽ giúp nàng ấy chuyện này, dù sao hai người các người cũng là tỷ muội, nàng ấy hy vọng ngươi có thể cho nàng ấy chút mặt mũi.”
Vừa nhắc tới Như Ý, Hồng Đậu liền lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhận lấy đồ mà Phinh Đình đưa qua cho mình, nhìn kỹ.
Mở tờ giấy ra, Như Ý vẽ bức tranh ngày hôm đó, phía trên là Như Ý, nhìn bút tích liền biết là mới vẽ không đến bao lâu, phía trên còn viết một bài thơ.
Hồng Đậu nghiêm túc xem hết cả phong thư, trong lòng lại vui vẻ, mặc dù cũng có chút phiền muộn, nhưng mà có thể làm cho Mộ Dung Tinh Thần có hi vọng hơn, tất cả đều tốt thôi.
Xem ra hôm đó nhìn thấy thi thể của Như Ý, cũng coi như là tiết mục con báo đổi thái tử mà thôi.
Phinh Đình nhìn vẻ mặt của Hồng Đậu, dường như là mang theo vui mừng, nhất thời nàng ta nhìn không hiểu được: “Hồng Đậu cô nương, không biết là cô có thể tìm tới Mộ Dung Tinh Thần công tử hay không.
Ý của Như Ý chính là hy vọng ngươi vận dụng thế lực của Tịch Mịch Yên Vũ lâu để có thể tìm được Mộ Dung Tinh Thần, bởi vì mặc dù Mộ Dung Tinh Thần là chủ tử hắc hạp, nhưng mà Như Ý nói từ trước đến nay Mộ Dung Tinh Thần không có chỗ ở cố định, cho nên muốn làm phiền ngươi, không biết là…” Phinh Đình đang có chút bận tâm, không biết Hồng Đậu cô nương này có đồng ý tiếp tay làm chuyện xấu hay không, dù sao biết núi Đào Viên này cũng không phải là một nơi đơn giản, thế lực cũng tương đối lớn.
Hồng Đậu mỉm cười, xem như là đáp lại lo lắng của Phinh Đình: “Phinh Đình cô nương, ngươi yên tâm đi, Như Ý với ta chính là tỉ muội, lần trước nàng ấy gửi thư nói muốn tới Yên Vũ các của ta, ta cũng đã chuẩn bị hết kỹ càng, chỉ thiếu một mình nàng ấy mà thôi, không ngờ tới vậy mà lại xảy ra chuyện này.
Cho dù nàng ấy không nói, ta đã biết rồi thì chuyện này ta cũng muốn giúp, cho nên ngươi không cần phải lo lắng, chỉ là Phinh Đình à, ngươi hiện tại đã xảy ra chuyện gì?” Hồng Đậu rất khó để so sánh dáng vẻ trước mắt này với Phinh Đình của lần trước, mặc dù không tính là phong hoa tuyệt đại, nhưng cũng coi là người có eo thon, lông mày nhỏ nhắn, nàng ta thật sự có chút tò mò.
Phinh Đình xoay đầu, lại chuyển tới một bên khác, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài mà vẻ mặt lại buồn thiu, dường như là không muốn nhắc tới.
Hồng Đậu thấy Phinh Đình có bộ dạng này cũng biết mình đã hỏi nhiều rồi, cũng không muốn quấy rầy Phinh Đình thêm nữa, đứng dậy muốn cáo từ: “Ngươi trước tiên cứ ở lại nơi này, chờ tin tức tốt của ta, ta sẽ thông báo cho ngươi, ngươi cứ dưỡng thân thể cho tốt vào.
Mặc dù ngươi nhìn thấy chỗ của bọn ta là nơi bướm hoa, nhưng mà ngươi ở đây tuyệt đối sẽ không có người nào dám xem ngươi là cái gì.”
Hồng Đậu nói mấy lời này hoàn toàn là dáng vẻ của lão đại nói chuyện, ngươi rất thương tâm, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng hào khí của Hồng Đậu cũng không nhịn được mà cười ra tiếng: “Yên tâm đi, trước kia ta làm sát thủ cũng không có mấy người có thể làm ta bị thương, nhưng mà ngược lại ta thật sự muốn ở lại chỗ của ngươi làm phiền mấy ngày, chờ tin tức của ngươi, bây giờ ta đã như thế này cũng không có cách nào ra ngoài được.
Chỉ sợ nếu như Cát Băng dựa vào bộ dáng này mà tìm người, ta sẽ bị phát hiện ngay lập tức.” Phinh Đình nói, vén khăn ở trên đầu lên, mái tóc bạc trắng xỏa xuống, làm Hồng Đậu choáng váng hết cả mắt.
Hồng Đậu mở to hai mắt nhìn, miệng há mở đều không khép lại được, cái này thật sự làm cho nàng ta thấy quá bất ngờ.
Khó trách Phinh Đình luôn phải đeo khăn trùm đầu, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Phinh Đình thành ra như thế này, tóc lại trắng như vậy.
Hồng Đậu không hiểu, nhưng mà Hồng Đậu có hiểu một chút, đó chính là Phinh Đình thật sự đã gặp phải chuyện thương tâm kinh thiên động địa đối với nàng ta.
“Ta hiểu rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta sẽ phái người đi tìm Mộ Dung Tinh Thần.” Hồng Đậu vỗ vỗ vào vai của Phinh Đình, thu hồi lại bộ dáng bất cần đời lúc nãy của mình, hơi có chút đồng tình mà thở dài rồi đi khỏi căn phòng này.
Sau khi Cát Băng Trở Về, Như Ý đang ngồi với Tiểu Giai dưới tán cây hoa đào mà viết chữ, cái mà Như Ý viết chính là chút thơ ca thời Đường, đương nhiên ở chỗ này không có.
Mà Tiểu Giai sau khi viết được tên của mình thì quả quyết lựa chọn học viết tên của Cát Băng, nhưng mà phải biết tên của chủ mình cũng không phải là cái mà nha hoàn có thể gọi thẳng, cho nên mặc dù Tiểu Giai viết, mặc dù cũng đang luyện tập, nhưng bởi vì đặc biệt cẩn thận nên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn xem có ai phát hiện nàng ta đang viết hai chữ này hay không, Lần này viết chữ thế nhưng lại không thể nào chuyên chú được.
“Xem ra hai người các ngươi rất nhàn hạ thoải mái nhỉ.” Cát Băng đứng bên cạnh Như Ý nhìn rất lâu, nhìn câu chữ phóng khoáng dưới ngòi bút của Như Ý mà hình thành, thật sự khiến hắn ta cực kỳ bội phục.
Hơi thở đầy khí phách chính là thứ mà hắn ta nhìn thấy đầu tiên, thậm chí hắn ta cảm giác câu thơ của Như Ý có loại khí thế của vương giả nên có, nhưng đáng tiếc chỉ là một nữ tử.
Mà nhìn về phía Tiểu Giai ở bên cạnh, Cát Băng nhịn không được mà bật cười.
Mặc dù là Tiểu Giai vẫn đang cẩn thận che che đậy đậy, nhưng mà vẫn bị hắn ta nhìn ra, có điều trong lòng của hắn ta dường như rất vui vẻ, cho nên cũng không nói.
Thật ra lúc Cát Băng đến đây thì Như Ý đã bắt đầu biết sự tồn tại của hắn ta rồi, dù sao hiện tại võ công của Như Ý đã khôi phục lại, cho nên trình độ nhạy cảm đối với sự vật và người dĩ nhiên đã nâng cao được một bậc.
“Bọn ta đây không phải là không có chuyện cho nên mới tìm một chút chuyện tiêu khiển hay sao?”
Đối với lời nói của Cát Băng, Như Ý cũng không hào hứng nghênh đón như vậy, chỉ là lạnh lùng đáp lại, xem như đã cho Cát Băng mặt mũi rồi.
Bản thân Như Ý là người có tính tình lạnh lùng, lại cộng với chuyện trên người của Cát Băng Nợ máu người của Huyền Thiết Sơn Trang nhiều như vậy, cô muốn nói chuyện đàng hoàng với Cát Băng đã là chuyện không có khả năng.
Bộ dáng ngày hôm nay, người ngoài xem ra dường như cũng cũng quen với tính tình này của cô, thật ra chỉ có chính cô mới biết cô đang khắc chế.
“Nô tỳ bái kiến nhị đương gia.” Sắc mặt của Tiểu Giai lại rất không tốt, trắng đến nỗi có chút dọa người, bởi vì nàng ta không chú ý đến Cát Băng đến đây, mấy chữ lúc nãy chắc chắn đã bị nhị đương gia phát hiện rồi.
Cái này khiến nội tâm của nàng ta thấp thỏm lạ thường, tay nhỏ đang nắm lấy tờ giấy viết đầy tên của Cát Băng, cúi đầu cắn môi không biết phải làm như thế nào cho phải.
Như Ý nhìn Tiểu Giai sợ hãi như vậy, cũng vì cái này mà không phục lễ giáo phong kiến cổ đại, nhưng mà cũng không có cách nào khác, cô chỉ là đi qua đỡ Tiểu Giai: “Cát Băng, dường như mấy ngày nay ngươi bề bộn nhiều việc, giao dịch giữa chúng ta khi nào mới bắt đầu đây, ta cũng không muốn thời gian quá lâu, lâu đến nỗi ta cũng đã quên giữa chúng ta có giao dịch, đến lúc đó đừng có trách ta không nhớ được đã đồng ý với ngươi cái gì.” Như Ý di chuyển lực chú ý của Cát Băng, cuối cùng nói đến chuyện chính, thật ra cuộc sống mỗi ngày như thế này nói đến thì cũng không tệ, điều kiện tiên quyết là trong lòng của cô không gánh vác thứ gì, thế nhưng bởi vì đang gánh vác cho nên cô không có tâm trạng và tâm tư để thưởng thức và hưởng thụ những thứ này.
Cát Băng nhíu mày, gần đây rất kỳ lạ, không hiểu sao lại có thế lực đang điều tra núi Đào Viên, mà hình như còn đang đối với hắn ta.
Hắn ta không thể đi xử lý một phen, nếu không thì Hắc Huyền Lệnh kia còn chưa được mở ra, mình ngược lại lại trở thành vong hồn dưới kiếm của người khác.
“Đương nhiên sẽ không quên, ta ngược lại lại đang thấy cuộc sống của cô ở đây rất hài lòng, như vậy thì cũng tốt.
Về phần chuyện mà cô nói, tối nay ta muốn dẫn cô đến một chỗ, đến lúc đó mới có thể biết tiếp tục nên làm như thế nào.”
Cát Băng đây được tính là đang trả lời chuyện của Như Ý, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng mà Như Ý biết liên quan đến chuyện Hắc Huyền Lệnh, sợ là cũng không đơn giản như vậy, chỉ là tại sao bên phía của Cát Lượng lại không có động tĩnh gì.
“Đúng rồi nhị đương gia, đại đương gia đã đến tìm ngài mấy lần, nói là có chuyện quan trọng tìm ngài để thương lượng, cho nên mời ngài sau khi trở về thì nhất định phải đến chỗ của ngài ấy một chuyến.”
Tiểu Giai thật sự chính là tri âm của Như Ý, Như Ý đang nghĩ về cái gì thì Tiểu Giai liền nói hết những chuyện trong nội tâm của cô ra, cái này khiến trong lòng của Như Ý mới chắc chắn được, cũng không biết phía Phinh Đình đã thế nào rồi.
Cát Băng gật đầu, mặc dù không biết đại ca tìm mình có chuyện gì, nhưng mà dù sao hiện tại đại ca cũng không biết Như Ý đang ở đây, huống hồ gì mình còn dịch dung cho Như Ý, như vậy đại ca biết được chỗ mình có một nữ nhân còn không phải là tưởng mình tìm nữ nhân để làm ấm giường ư.
“Biết rồi, các ngươi viết chữ xong thì trở về phòng sớm một chút đi, ở bên ngoài ngồi quá lâu cũng không tốt lắm, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Cát Băng nói xong câu đó cũng không ở lại mà rời khỏi nơi này.
Ngược lại là Tiểu Giai nghe được giọng nói quan tâm của Cát Băng, trong lòng còn ngọt ngào hơn so với ăn mật, nhìn về phía Như Ý, ánh mắt kia trực tiếp làm cho người ta dính ngọt vào cả người.
“Như Ý cô nương, cô có thấy không, không đúng, cô có nghe không.
Lúc nãy nhị đương gia còn quan tâm chúng ta nữa đó, là thật đó.” Tiểu Giai kích động đến nỗi muốn kéo rách tay áo của Như Ý.
Như Ý chỉ có thể nhìn Tiểu Giai mà bất đắc dĩ lắc đầu, Cát Băng xem xem, một nữ tử ngây thơ như vậy cũng thích ngươi, ngươi lại hung ác quyết tâm đưa nhiều người của Huyền Thiết Sơn Trang vào chỗ chết như vậy chứ.
Cát Băng đi ra từ viện của mình, ngược lại không ngờ tới lại gặp được Cát Lượng đến tìm mình..