“Nghe nói đệ đã trở về rồi cho nên đến đây tìm Đệ.” Cát Lượng chờ rất lâu rồi mà Cát Băng vẫn không quay về, bây giờ đã về rồi mà lại không thấy người đến tìm mình, cho nên hắn ta thật sự không chờ được nữa, lúc này mới chủ động đi tìm Cát Băng.
Cát Băng tuy cười nhưng cũng muốn để cho Cát Lượng biết người ở trong đó là Như Ý, cho nên hắn ta cặp kè bả vai của, Cát Lượng sau đó nói: “Gần đây phải bằng xử lý một số chuyện cho nên bị chậm trễ, thấy đại ca tìm đệ vội vàng như vậy, cũng không biết là có chuyện gì.
Đi thôi, đi đến chỗ của huynh đi, ở trong viện của đệ là chỗ ở của nữ nhân, đại ca đi vào thật sự…” Cát Băng cũng không nói là không tiện, chỉ là uyển chuyển từ chối không cho Cát Lượng vào phòng của mình.
Cát Lượng biết trong lòng của Cát Băng đang nghĩ Cái gì, nhưng mà cũng không vạch trần gương mặt giả tạo của Cát Băng, đợi một lát nữa Hắn ta sẽ từ từ thăm dò.
“Vậy được rồi, đi thôi, chúng ta đến thư phòng rồi nói.” Cát Lượng lôi kéo Cát Băng đi về phía thư phòng.
Cát Băng thấy Cát Lượng sảng khoái đồng ý, lúc này mới thả lỏng được một chút, nhịn không được quay đầu nhìn về phía sau một chút, sau đi cước bộ đi theo Cát Lượng đến thư phòng.
Trong thư phòng.
Hai người ngồi đối diện nhau, dường như đây là lần đầu tiên bầu không khí khẩn trương như vậy.
Cát Băng cũng không biết là tại sao, chính là cảm thấy bầu không khí rất quái dị, giống như là Cát Lượng đang muốn nói chuyện gì rất quan trọng với mình.
Chẳng lẽ bởi vì biểu hiện lần này của mình cho nên Cát Lượng mới đối với mình lau mắt mà nhìn, ngay cả ánh mắt cũng không giống như bình thường.
“Nói đi đại ca, huynh tìm đệ có chuyện gì cần làm.”
Chịu không được bầu không khí như thế này, Cát Băng vẫn là mở miệng trước.
Cát Lượng khẽ thở dài một tiếng, dường như là đang suy tư phải mở miệng như thế nào.
“Cát Băng à, qua nhiều năm như vậy rồi, hai huynh đệ ta và đệ sống nương tựa lẫn nhau, từ khi phụ thân mất, giao cho chúng ta một gia nghiệp lớn như vậy, còn có đồ vật trong cấm địa.
Thật ra muốn giữ vững cũng thật sự không dễ dàng, cho nên đến bây giờ đại ca đều đang sợ hãi chuyện này, sợ hãi chuyện kia, ta cũng vẫn cảm thấy đệ không có lớn lên, cho nên làm chuyện gì cũng đều không dám hoàn toàn Buông tay để cho đệ làm.
Nhưng mà bây giờ rốt cuộc cũng đã nhìn thấy đệ trưởng thành rồi, có thể một mình đảm đương một phía, đại ca cũng rất vui mừng.
Ta cũng đang nghĩ đến đây là lúc hai huynh đệ chúng ta đến cấm địa bí ẩn này, đây là nguyện vọng năm đó của phụ thân.”
Cát Lượng nói lời này rất có uy nghiêm của đại ca, không thể không nói nhiều năm như vậy, không uổng phí làm đại ca, mở miệng một tiếng đại ca dường như đều là đang suy nghĩ cho Cát Băng.
Cát Lượng tự nhiên để Cát Băng hồi tưởng lại lời nói năm đó của phụ thân, để hai huynh đệ bọn họ đồng tâm hiệp lực cùng nhau phát triển lớn mạnh núi Đào Viên này, còn có chính là một ngày kia, hai người đều có thể tự mình gánh vác một phương nhất định, là có thể tiến vào cấm địa của Đào Viên để tìm ra bí ẩn của năm đó.
Cát Băng đột nhiên có chút sợ hãi, đồng tâm hiệp lực, vậy mà hiện tại hắn ta đang làm cái gì đây chứ? Mình làm như vậy có thể tiến vào cấm địa đào viên hay không, hay là sẽ chết oan uổng?
“Đại ca, bây giờ bước vào cấm địa này có phải là còn sớm hay không.
Dù sao, dù sao bây giờ đệ cũng không thể thật sự một mình gánh vác một phương, huynh đã nhìn nhiều năm như vậy, rồi đều là huynh gánh phát chuyện, đệ chỉ ở phía sau mà làm chút chuyện.
Hiện tại đệ mới thành thục được một chút, còn không thể chân chính làm người gánh vác một phương như huynh nói, huống hồ gì hiện tại còn giống như có người đang tập trung vào núi Đào Viên của chúng ta.”
Lời nói này của Cát Băng, rõ ràng không muốn bước vào cấm địa.
Trong lòng của Cát Lượng thì cười lạnh, mặc dù trong lời nói của Cát Băng rất thỏa đáng, nhưng mà hắn ta đã biết Cát Băng đang suy nghĩ cái gì ở bên trong, cho nên đã hiểu rõ ràng Cát Băng có hai lòng.
Sự lạnh lẽo trong lòng của Cát Lượng càng bùng phát, hơn nghĩ đến chuyện cấm địa lần này, chuyện đó nhất định phải làm, cũng chỉ có thể đi mới có thể nhìn thấy đệ đệ này của mình có phải thật sự đã trở nên mình không thể nhận ra hay không, có phải là đệ đệ mà mình đã từng yêu chiều và có đôi khi mắng hay không.
“Tiểu đệ, đệ không nên tự coi thường chính mình, đệ có bản lĩnh gì đại ca đã nhìn thấy ở trong mắt, sao lại không biết được chứ.
Vậy cứ quyết định như thế đi, trước tiên chúng ta đến cấm địa thần bí kia, lúc này mới có thể làm chuyện tiếp theo, đệ biết tại sao lúc đầu ta chỉ tìm người có tài mà không lấy Hắc Huyền Lệnh này ra không? Thật ra cũng có nguyên nhân của nó, Hắc Huyền Lệnh này ở trong cấm địa chỉ dựa vào năng lực cá nhân thì căn bản không thể mở ra nổi.” Cát Lượng không tin nếu như chính mình nói như vậy mà Cát Băng này còn không chịu đồng ý.
Quả nhiên Cát Băng nghe Cát Lượng nói như vậy, hắn ta cúi đầu trầm tư, sau đó ngẩng đầu lên, trong lòng đã có đáp án: “Đại ca cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì đệ cũng chỉ có thể nghe theo lời mà đi cùng đại ca, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”
Rốt cuộc đã đạt được đáp án mà mình muốn, Cát Lượng cũng muốn vui mừng, nhưng mà tại sao trong lòng lại nặng nề như vậy, hắn ta cứ hỏi đi hỏi lại bản thân mình làm như vậy là đúng ư? Nhưng mà cung đã bắn rồi, sao còn có thể trở về dây cung được nữa.
Hồng Đậu cầm lấy thư tín của Như Ý do Phinh Đình mang tới, nhanh chóng đi tìm Mộ Dung Tinh Thần.
Chỉ là giờ phút này Mộ Dung Tinh Thần lại bất tỉnh nhân sự một lần nữa, gần đây rượu đã trở thành thứ tốt nhất để hắn ta làm mình tê liệt, xem ra hắn ta đã không còn có gì có thể xốc dậy tinh thần của hắn ta được rồi, ngoại trừ báo thù, nhưng mà lâu như vậy còn chưa xác định được kẻ thù chính là ai.
“Lâu chủ!” Hồng Đậu quỳ gối ở bên cạnh Mộ Dung Tinh Thần, nhìn cục diện hỗn độn hiện tại, hình như bây giờ không có ai dám đến hầu hạ Mộ Dung Tinh Thần, bởi vì bây giờ Mộ Dung Tinh Thần giống như là một máy móc giết người, như con sư tử nổi điên, gặp người liền mắng, không hài lòng liền giết.
“Cút!”
Mộ Dung Tinh Thần mở hai mắt mê man của mình ra, nhìn thấy Hồng Đậu ở trước mặt của hắn ta chỉ là một người, không đúng, không phải là một người mà là có rất nhiều bóng người.
Tay hắn ta vung lên, gào thét kêu người trước mặt đi khỏi, bởi vì hắn ta không khống chế nỗi tâm trạng của mình, bây giờ hắn ta khát máu, muốn dùng máu để an ủi cuồng nộ trong lòng mình.
Lần này Hồng Đậu sẽ không lui xuống giống như trước kia, bởi vì nàng ta có một đồ vật làm cho Mộ Dung Tinh Thần tỉnh táo lại.
“Lâu chủ, Như Ý cô nương kêu người đến đưa thư.”
“Xoẹt.”
Lời nói này của Hồng Đậu vừa dứt, trong tay đã rỗng tuếch, người ngơ ngơ ngác ngác ở bên cạnh nhìn thư của Như Ý mà mỉm cười, nụ cười này mang theo hoa lê trắng mịn, không hề dính chút Bụi bẩn nào.
“Còn sống, Như Ý vẫn còn sống, ta biết nàng ấy sẽ không rời khỏi ta dễ dàng như vậy, ta và nàng ấy vẫn còn nhiều thời gian.”
Mộ Dung Tinh Thần cười khanh khách, lẩm bẩm, chỉ là bàn tay kia không ngừng lay động, chứng minh giờ phút này trong vui mừng của hắn ta có mang theo một loại sợ hãi.
Xem bức thư này kĩ một lần nữa, bài thơ trên lá thư kia hắn ta đã nhìn thấy một lần, rất rõ ràng, đây là một bài thơ có chứa ẩn ý.
Ý tứ này rất rõ ràng, Như Ý nói với Mộ Dung Tinh Thần ta đang ở Đào Viên, lại nhìn một lá thư khác, mặc dù Như Ý nói lúc này mình đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng mà cái gì cũng đã nghĩ đến, tiếp theo nên làm như thế nào thì cô cũng đã sắp xếp xong xuôi cho Mộ Dung Tinh Thần.
Mộ Dung Tinh Thần đưa tay chậm rãi vuốt chân dung của Như Ý, trong lòng rốt cuộc cũng đã có hi vọng, thời gian của hắn ta và Như Ý vẫn còn rất dài.
Như Ý, sau này nhất định ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để cho nàng chịu một chút tổn thương nào.
Mộ Dung Tinh Thần ngẩng đầu lên, người này đã khôi phục thần trí như xưa, nhưng mà bởi vì mấy ngày nay muốn phế bỏ, giờ phút này trên mặt của hắn ta đều là râu, tóc cũng lộn xộn, duy nhất thứ có thể xác định giờ phút này hắn ta bình thường chỉ sợ chính là cặp mắt trong veo kia.
“Cái người đưa thư đâu?” Mộ Dung Tinh Thần làm việc vẫn vô cùng nhanh chóng như vậy, đối với chuyện nào cũng phân tích chính xác.
Lá thư này đã được đưa tới đây, chắc chắn có người xuống núi, Mộ Dung Tinh Thần tạm thời không nghỉ được tại sao người đó lại có thể trốn xuống núi mà đưa lá thư này tới đây.
“Hồi bẩm lâu chủ, nữ tử đó đang ở Yên Vũ các, có cần gọi nàng ta tới đây không?”
Hồng Đậu biết bây giờ chắc là Mộ Dung Tinh Thần muốn biết được thiếu gì đó từ chỗ của Phinh Đình.
Mộ Dung Tinh Thần lắc đầu: “Ta trực tiếp đi qua đó, tạm thời không để cho nàng ta biết ta có quan hệ với Tịch Mịch Yên Vũ lâu.”
Hồng Đậu nghe Mộ Dung Tinh Thần nói như vậy, hai tay chấp lại rồi lại nói: “Vẫn là lâu chủ nghĩ chu đáo.” Bởi vì mặc dù hiện tại Phinh Đình đưa thư tới, nói rõ Như Ý tin tưởng nàng ta, nhưng mà vì sao Phinh Đình lại có thể chạy trốn ra ngoài.
Còn có chuyện tại sao Huyền Thiết Sơn Trang lại bị ngọn lửa lớn thêu ruội không còn cái gì mà Phinh Đình lại có thể sống được, những điểm đáng ngờ này đủ để cho người ta hoài nghi.
Trong Yên Vũ Các.
Phinh Đình lại nhìn thấy Mộ Dung Tinh Thần một lần nữa, vẻ ngoài vẫn anh tuấn như vậy, chính là có thêm mấy phần tiều tụy, người cũng gầy hơn rất nhiều, xem ra chính là chuyện của Như Ý đối với hắn ta có ảnh hưởng rất lớn, đoán chừng lúc này hắn ta cũng không biết Như Ý đang sống hay là chết.
“Như Ý làm như thế nào để giao đồ vật cho người đưa đến đây?” Mộ Dung Tinh Thần đi thẳng vào vấn đề, giọng nói lạnh lùng, mang theo chút địch ý, địch ý này đến từ sự nghi ngờ Phinh Đình.
Mặc dù Phinh Đình không biết tại sao Mộ Dung Tinh Thần Lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình, nhưng mà vấn đề này hẳn nên nói rõ cho hắn ta biết, dù sao hiện tại đây là người duy nhất có thể cứu được Như Ý.
Phinh Đình đem chuyện hôm đó mình nhìn thấy, Như Ý đưa tranh chữ cho mình, nói hết từng cái.
Lúc Mộ Dung Tinh Thần nghe Phinh Đình kể lại, trên mặt lộ ra chút ý cười, đây mới là Như Ý trong lòng của hắn ta, tỉnh táo cơ trí, lắm mưu nhiều kế.
Hồng Đậu ở bên cạnh nghe Phinh Đình kể lại cũng không nhịn được mà lau mắt mà nhìn đối với Như Ý, ngày thường chỉ nhìn thấy tính tình Như Ý lạnh nhạt, không ngờ đến lúc làm việc lại thông minh như thế.
Nàng ta quay đầu nhìn nụ cười trên mặt của Mộ Dung Tinh Thần, cũng coi như đã hiểu tại sao Mộ Dung Tinh Thần lại si mê Như Ý như vậy, nếu như mình là nam tử có lẽ mình cũng sẽ yêu Như Ý.
“Nàng ấy chính là dùng cách ấy để đưa tranh chữ cho ta, sau đó ta liền cẩn thận trốn thoát khỏi núi Đào Viên.
Bởi vì ta đã từng là người của núi Đào Viên, cho nên rất quen thuộc với đường đi của dãy núi này, đương nhiên cũng có thể rất dễ dàng né tránh tuần tra của những người kia.” Phinh Đình biết mình dễ dàng đến đây như vậy, thật ra bản thân cũng không làm cho người khác phục được, cho nên nàng ta cũng nói mấy lời này với Mộ Dung Tinh Thần.
Mộ Dung Tinh Thần cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ độ tin cậy trong lời nói của Phinh Đình, người ở trước mắt liên quan đến Như Ý, hắn ta biết nàng ta không nói dối, nhưng mà liên quan đến đồ vật ở phía sau, hắn ta biểu thị nghi ngờ.
“Ngươi đã từng là người của núi Đào Viên, vậy bây giờ thì sao?” Câu nói này của Mộ Dung Tinh Thần thật ra hỏi rất khôn khéo, hắn ta rất muốn biết Phinh Đình quen biết với Như Ý như thế nào mà lại bằng lòng chấp nhận nguy hiểm, bằng lòng mang bức thư này tới đây.
Phinh Đình sửng sốt, lập tức cười thoải mái, nhưng lúc nói đến núi Đào Viên, nàng ta cắn răng nghiến lợi, lời nói mang theo hận ý.
“Bây giờ tôi chính là kẻ thù không đội trời chung với núi Đào Viên.”
Câu chuyện tiếp theo Phinh Đình nói rất nặng nề, bởi vì nàng ta rất muốn nói tất cả những chuyện này đều là do Cát Băng sai.
Thế nhưng những người kia lại chết ở trên tay của mình, tất cả âm mưu của Cát Băng thật ra đã sớm chuẩn bị, chỉ là mình còn nhảy vào bên trong, mà lại lôi kéo phu quân của mình, còn có nhiều người của Huyền Thiết Sơn Trang như vậy nhảy vào trong hố lửa kia.
“Đùng.”
Lúc Phinh Đình nói xong một chữ cuối cùng, một tay Mộ Dung Tinh Thần bổ tới, trong mắt đều là tơ máu, giống như tức giận đến nỗi muốn giết người trước mặt.
Phinh Đình biết thật ra mình có chết cũng không hết tội, lúc đầu nàng ta muốn báo thù, hôm nay nói ra những lời này nàng ta cảm thấy thật ra bản thân mình cũng là kẻ thù, muốn báo thù thì đầu tiên người nên chết phải là mình, tay mình đã sớm dính đầy máu rồi..