Mộ Dung Tinh Thần dùng ánh mắt để ra hiệu cho Phinh Đình, Phinh Đình vội vàng rời đi.
Mấy người kia muốn tiến lên phía trước, Mộ Dung Tinh Thần sao có thể cho bọn họ cơ hội chứ, công phu của hắn ta cao hơn Phinh Đình rất nhiều, mà những người này vốn đã không phải là đối thủ của Phinh Đình, bây giờ càng không có cách nào để đánh lại Mộ Dung Tinh Thần.
Mộ Dung Tinh Thần cũng không chơi trò mèo vờn chuột với mấy người này nữa, rất nhanh đã qua mấy chiêu, sau đó đả thương mấy người, nhanh chóng rời đi.
Lúc này chỉ còn lại mấy Cát Băng đang hoảng loạn, sợ hãi và Cát Lượng đang bị trọng thương.
Những tên thuộc hạ kia lập tức nhận ra, là một thích khách, nhưng hình như đã quá muộn.
Sau khi Mộ Dung Tinh Thần rời đi, đã nhanh chóng thay đổi khuôn mặt của mình, sau đó ngồi vào một góc, nhìn vào ánh đèn đuốc sáng ở khắp mọi nơi, nhưng lại giống như một bãi cát.
Không sai, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn, hắn chỉ đưa cho Cát Băng thứ mà hắn ta xứng đáng nhận được, Cát Lượng kia vốn đang ở trong thư phòng xem sổ sách, Mô Dung Tinh Thần từ trước đến nay sẽ không câu nệ cái gì thủ đoạn hạ lưu, chỉ là cho một ít thuốc mê, Cát Lượng này bị choáng váng, công phu của Cát Lượng không yếu, nhưng chỉ có thể nói Mộ Dung Tinh Thần quá mạnh, nên không bị phát hiện, nên mới bị hạ thuốc một cách dễ dàng như vậy.
Mà sau đó, Phinh Đình hành động theo những gì mà Mộ Dung Tinh Thần đã sắp xếp, nên rõ ràng không có cái gì là không thích đáng.
Hắn ta làm Cát Lượng bị thương, còn chết hay không chết không phải là điều hắn suy nghĩ đến, hắn chỉ muốn trong lộ trình ngày mai, chỉ có một trong hai huynh đệ bọn họ, đến lúc đó hắn và Như Ý sẽ dễ tìm thấy Hắc Huyền Lệnh hơn.
Nhưng, muốn Cát Băng giết đại ca của mình, chẳng qua là muốn giúp Phinh Đình trả thù cho người từng yêu thương mình nhất, mặc dù làm như vậy là quá nhẹ, nhưng chắc chắn trong lòng Phinh Đình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mộ Dung Tinh Thần rõ ràng là yêu ai yêu cả đường đi, vì Như Ý xem Phinh Đình như tỷ muội, nên hắn cũng không đối xử tệ với Phinh Đình.
Cát Lượng bị thương rất nghiêm trọng, một kiếm kia của Cát Băng, mặc dù đã thu lại lực, nhưng vẫn rất mạnh! Điều này đủ để chứng minh Cát Băng cũng không lương thiện, mặc dù hắn không biết là sẽ đâm vào đại ca của mình.
Nhưng, không chết, điều này có thể khiến Cát Băng yên tâm, để hôm nay đi đến vùng cấm địa.
Mộ Dung Tinh Thần nghe thấy những tin tức này, rõ ràng có chút không quan tâm, đột nhiên cảm thấy thật may là chưa chết, nếu không lộ trình ngày hôm nay sợ là lại phải lùi lại.
Nhưng không chết, Cát Băng cũng không có lý do gì bắt mọi người chờ đợi, dù sao nếu như đối phương nói đám người Cát Băng cố ý làm như vậy, thì Cát Băng chỉ có thể mặt dày mà nhận lấy.
“Các vị, vì tối qua đại ca của ra bị tập kích, bị trọng thương lúc này vẫn còn nằm trên giường, không có cách nào gặp các vị, ta thay đại ca ta xin lỗi các vị.
” Cát Băng nói, trên khuôn mặt lộ ra ý cười nhưng rõ ràng lại có chút khiên cưỡng.
Những người kia đương sẽ không quan tâm đến điều này, chỉ muốn có người đứng ra, nói với bọn họ những việc liên quan đến Hắc Huyền Lệnh, những thứ khác bọn họ không hề quan tâm.
Hồng Đậu nở một nụ cười châm biếm, đối với việc Cát Băng gặp phải những chuyện này, nàng ta cũng không có một chút cảm giác nào.
Đỗ Chính Viễn rõ ràng chính trực hơn nhiều, nhưng điều lạ là bên cạnh hắn ta không có hình bóng của cây sáo trúc, cũng không biết là có phải là hắn thực sự cố ý trốn tránh Hồng Đậu, nên mới không dám xuất hiện.
“Cát công tử, nghe nói Đào viên sơn mạch có Hắc Huyền Lệnh, mà Huyền Thiết sơn trang một đêm biến thành tro bụi, chuyện này các người giải thích như thế nào đây?” Cũng không biết là ai lên tiếng, hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm.
Cát Băng cũng sớm đoán ra được sẽ có người hỏi như vậy, thở dài, sau đó nói: “Thật không dám giấu giếm, chuyện này cũng có một chút kỳ lạ, ngày đó sau khi cô gái mà Hắc Huyền Lệnh nhận bị một người bí ẩn bắt đi, chúng tôi cũng giống như các môn phái khác, cũng phái người đi truy hỏi, tin tức này lại may mắn được chúng tôi truy hỏi ra được!” Cát Băng nói đến đây, nhìn phản ứng của tất cả mọi người ở bên dưới, thấy mọi người vẫn bình tĩnh, mới tiếp tục nói.
“Sau đó, chúng tôi đuổi theo, muốn dẫn đến Đào viên sơn mạch này, ông trời cũng xem như là cho Đào viên sơn mạch chúng tôi một chút mặt mũi, người này bị dẫn đến, nhưng cô gái kia lại bị người kia đưa đến cấm địa của Đào viên sơn mạch của chúng tôi, cuối cùng còn đưa vị cô nương kia vào trong vùng cấm địa của Đào viên sơn mạch chúng tôi, từ trước đến nay không phải người nào cũng có thể đi vào, trong đó bắt buộc phải có huyền cơ! Kết quả, quả nhiên là như vậy, cô gái kia mang theo Hắc Huyền Cơ đi vào trong sau đó không thấy đi ra, người đàn ông đi ra, đã thoi thóp, chúng tôi có lòng tốt cứu chữa người đàn ông kia, nhưng lại không ngờ người đàn ông kia nhân lúc vết thương tốt hơn một chút, đả thương chúng tôi, sau đó rời khỏi Đào viên sơn mạch, sau đó nghe nói Huyền Thiết sơn trang xảy ra chuyện, còn nguyên do trong đó, thực sự ta không biết!”
Cát Băng nói một cách rất chân thành, thực sự không giống như đang nói dối.
Những nhân sĩ giang hồ này mặc dù có chút cảm động, nhưng đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng mọi chuyện.
“Chỉ dựa vào lời nói thì không được, vậy làm sao để chứng minh đây? Hơn nữa có người nói thứ này ở dãy núi của các người, trận hỏa hoạn này cũng là do các người gây ra, các người giải thích như thế nào?” Người ở phía dưới dường như cũng không dựa vào mấy lời nói của Cát Băng mà hoàn toàn tin tưởng, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cho Cát Băng dễ dàng như vậy.
Cát Băng than thở, sau đó giải thích: “Đây thực sự là tin đồn, người đàn ông kia đi khỏi, đương nhiên sẽ không cam lòng bị đám người trên núi chúng tôi đối xử như vậy, nên muốn nhân cơ hội này để báo thù, còn chứng cớ, chính là bên trong vùng cấm địa của chúng tôi, nên muốn mời các vị cùng đi để nghiệm chứng!”
Phía dưới nghe thấy điều này, có chút náo loạn, có người tin, háo hức muốn đi xem, cũng có người nhát gan, có chút lo lắng Cát Băng này đang giở trò gì, còn có người thận trọng theo dõi tình hình.
Hồng Đậu, Đỗ Chính Viễn, rất nhiều người đều đang suy nghĩ tại sao lần này người của Hắc Hạp không đến.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng rất nhiều người đương nhiên là hi vọng không đến càng tốt, như vậy sẽ không ngăn cản giấc mơ giành được báu vật của họ.
Hồng Đậu nhìn mọi người ai cũng ầm ĩ, dường như cũng có chút khó xử, không biết phải làm sao, nàng ta rất tự nhiên đứng rất tự nhiên và phóng khoáng, sau đó đứng song song với Cát Băng, cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt Cát Băng nhìn mình mang theo hận ý, sự thù hận rất sâu đậm, có lẽ nghĩ ràng chuyện tối qua là Hồng Đậu phái người làm, trong lòng hắn đã đội cho Hồng Đậu một cái ác danh, vô cùng tàn độc.
“Đã như vậy, nhị đương gia định lúc nào xuất phát, ai là người dẫn đầu, là nhị đương gia tự mình dẫn đội sao?”
Đây mới là vấn đề mà tất cả mọi người quan tâm, câu nói của Hồng Đậu không nghi ngờ gì nữa chính là hỏi khảm thượng, rất nhiều người đều mang theo ánh mắt dò xét nhìn Cát Băng đang đứng ở chính giữa, muốn biết hắn ta sẽ nói gì.
Cát Băng xoa trán mình, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng chuyện đã đến nước này, đã không còn đường lui nữa, chỉ là những người đã ép hắn ra, hắn ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào.
Ánh mắt của Cát Băng mang theo một cảm ép buộc không thể giải thích được, vì vậy, tất cả mọi người gần như đều bị kích động.
“Hôm nay ta đã đứng ở đây, đương nhiên sẽ dẫn mọi người cùng đi, chỉ là muốn nhắc nhở các vị, đến lúc đó nhất định phải nghe theo chỉ thị của ta để hành động, nếu không xảy ra chuyện gì, Sơn mạch Đào Viên chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm, phải biết là cấm địa của Đào viên sơn mạch, ngay cả ta cũng chưa từng đi vào, bên trong có nguy hiểm gì, ta cũng không có cách nào lường trước được, nếu như các vị đang ngồi ở đây, hối hận không muốn đi vào, bây giờ có thể đưa ra quyết định!” Cát Băng liếc nhìn cảnh tượng rất khí thế ở phía dưới, giống như muốn nhắc nhở những người ở đây.
Rất nhiều người liếc nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy buồn cười, rất nhiều người trong số bọn họ đều nghĩ rằng Cát Băng đang lừa họ, họ không tin chỗ đó nguy hiểm như vậy, ngược lại cảm thấy Cát Băng đang muốn độc chiếm, giống như đại ca của hắn vẫn còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, khả năng này chính là minh chứng tốt nhất.
Cát Băng nở một cười, xem ra đều là những kẻ không sợ chết, trong lòng hắn ta chế giễu sự hoài nghi và tham lam của những người này, sau này để cho bọn họ chứng kiến xem những lời hắn nói là đúng hay sai.
“Đã như vậy, tại hạ sẽ không đi nữa!”
Trong khi tất cả mọi người đều nghĩ là những người ở đây đều rất can đảm, thì Đỗ Chính Viễn- người mà từ trước đến nay luôn được mọi người yêu mến, đột nhiên đứng đậy, cúi người xuống, để bày tỏ lời xin lỗi.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, luận về công phu, Đỗ Chính Viễn từ trước đến giờ không bao giờ để lộ ra trước mặt mọi người, là một nhân sĩ bí ẩn nhất trên giang hồ, trông có vẻ nho nhã yêu ớt, nhưng đôi khi lại dũng cảm khiến người khác kinh ngạc, tất cả mọi người đều không dám tùy tiện trêu trọc một người truyền kỳ như vậy, nếu như nói đến truyền kỳ, một là bà chủ của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu – Hồng Đậu, bởi vì Tịch Mịch Yên Vũ Lâu này đã từng bí ẩn như thế nào, chỉ khi Hồng Đậu đột nhiên xuất hiện ở trên giang hồ, lúc này mới biết bà chủ lại là một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy, thứ hai là thiếu chủ của Hắc Hạp- Mộ Dung Tinh Thần, không biết tiếp theo hắn ta sẽ làm gì, rõ ràng vui vẻ, tức giận thất thường, nhưng có vẻ nho nhã, lương thiện.
Sau đó là Huyền Thiết sơn trang và Đào viên sơn mạch.
Bây giờ Đỗ Chính Viễn có chút sợ chết đứng lên, nói mình không đi, mọi người thực sự khó có thể chấp nhận được.
Mặc dù Cát Băng có chút nghi ngờ lời nói của Đỗ Chính Viễn, dù sao Cát Băng cũng hi vọng số người rình rập càng ít càng tốt.
“Còn có ai quyết định không đi không?” Bởi vi Đỗ Chính Viễn đã tạo lên một tiền lệ, Cát Băng cũng muốn xác nhận một lần nữa, dù sao cũng liên quan đến sự sống và cái chết, điều này hắn không hề nói quá, bởi vì ngay cả hắn cùng không biết trong đó có nguy hiểm gì.
Thật ra, có Đỗ Chính Viễn chủ động đứng ra, một vài người khác cũng đứng ra, nhưng những người khác dường như không hề sợ hãi, cũng không bị lung lay.
Sau đó, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị đi theo Cát Băng.
“Mọi người đã quyết định, vậy thì đi theo thứ tự, nhớ phải nghe theo lời của ta, nếu không có chuyện gì xảy ra, đến lúc đó không ai chăm sóc được ai, dù sao chúng tôi cũng không thực sự đi vào!”
Cát Băng nhắc lại một lần nữa, chẳng qua là để phủ nhận trách nhiệm nếu như có người chết, lần này hắn ta để mọi người cùng đi đến vùng cấm địa, mục đích chính là để cho những người có ý định rình mò này không còn năng lực để rình mò nữa.
Sau đó, Cát Băng dẫn mấy người đi về phía trước, đương nhiên còn có Như Ý, người đã được hắn ngụy trang, Như Ý không thể nói chuyện, cũng không thể hành động, là vì đã bị Cát Băng điểm huyệt, đóng giả là ý tưởng mà Như Ý đưa cho Cát Băng, hắn nghĩ là như vậy Như Ý chỉ có thể đi theo hắn, để người của mình theo dõi, như vậy sẽ không xảy ra chuyện.
Mà Mộ Dung Tinh Thần nhân lúc mọi người không đề phòng, bất ngờ tấn công một người, sau đó ngụy trang thành người đó, có lẽ là thuộc hạ của Cát Băng, bản thân bọn họ không biết thân phận của nhau, nên sẽ không bị phát hiện, vì vậy Mộ Dung Tinh Thần khiến họ không có bất cứ nghi ngờ gì.
Hồng Đậu và Phinh Đình liếc mắt với nhau, bọn họ đi một nửa là vì Hắc Huyền Lệnh, một nửa là vì Như Ý và Mộ Dung Tinh Thần, sau đó là báo thù, đây là chuyện mà Phinh Đình nhất định phải làm.
Mọi người chậm rãi đi theo, xuyên qua khung cảnh tuyệt đẹp của Đào viên sơn mạch, hôm nay hoa đào nở vô cùng đẹp, giống như tuyên thệ điều gì đó, có lẽ cũng đang tiễn đưa bọn họ, những cánh hoa rơi xuống giống như cơn mưa hoa từ trên trời rơi xuống.
Như Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái gì đó, trong đầu hiện lên những lời nói của tiểu Giai: “Năm nay hoa đào rất kỳ lạ, Đào viên sơn mạch có một tương truyền, nói là hoa đào có thể dự doán những tình huống bất thường, nếu như không giống, chắc chắn sẽ giống như nước mắt của người phụ nữ, rơi như mưa!”.