Cưng Chiều Của Bạo Quân


Hồng Đậu nghĩ rằng Mộ Dung Tinh Thần thích mình, vì vậy nàng ta đã nói với Như Ý.

Như Ý chỉ bình tĩnh thở dài, thực ra, cô cảm thấy như mình bị phát hiện ra bí mật vậy, trái tim cô như nhảy cả ra ngoài, Như Ý biết vì sao mình có cảm giác này, mặc dù cô không bao giờ dám thừa nhận điều đó, ghen tuông là ghen tuông, cô sẽ không tự lừa dối mình.

Như Ý đưa Mộ Dung Tinh Thần đến nơi ở của hắn, gương mặt cô không lạnh cũng không nóng, cô căn bản không có gì để nói, dường như lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Mộ Dung Tinh Thần lúc đầu tràn đầy niềm vui, nhưng nhìn thấy thái độ của Như Ý đối với hắn có vẻ lạnh lùng hơn trước, khiến hắn tự hỏi phải làm gì mới được, thậm chí hắn còn cảm thấy hơi hụt hẫng.

“Như Ý, mấy ngày nay nàng sống có tốt không?”
Vì hắn không biết cách nói chuyện, vì hắn lo lắng, Mộ Dung Tinh Thần không biết phải nói gì, toàn nói những lời vô nghĩa.

Như Ý cười lạnh lùng, và chỉ vào nhà của Mộ Dung Tinh Thần: “Sau này ngươi sẽ ở gian này! Có chuyện gì cứ nói với Bành thúc!”
Sau đó, cô tiêu sái quay người đi chỉ để che giấu sự quan tâm và bối rối của mình.

Mộ Dung Tinh Thần nhìn vào gian phòng trống không và tấm lưng lạnh lùng của cô, đôi mắt hắn như chứa thêm những giọt trân châu lóng lánh, mấy ngày trước không phải vẫn ổn hay sao, vì sao nó lại biến thành thế này rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Dung Tinh Thần cứ đi theo Như Ý, nhưng Như Ý không để ý tới hắn.

Mà Hồng Đậu thì cứ quấn lấy Mộ Dung Tinh Thần, hắn vẫn đặt hết tâm tư mình ở chỗ Như Ý, còn Hồng Đậu thì hắn không quan tâm khiến nàng ta rất sầu não.

“Tỷ tỷ, tỷ nói xem Mộ Dung công tử này sao thế? Chàng ấy rõ ràng có ý với muội, nhưng bây giờ chàng lại dường như đang trốn tránh muội, phớt lờ muội!”
Hồng Đậu giống như một đứa trẻ kéo kéo Như Ý nói chuyện mà Như Ý không muốn nghe nhất, mặc dù cách làm này của Mộ Dung Tinh Thần khiến Như Ý có chút hạnh phúc, nhưng dù sao Mộ Dung Tinh Thần đã làm điều khiến Hồng Đậu hiểu lầm, hay nói rằng trong lòng hắn căn bản cũng có Hồng Đậu, vì thế mới khiến Hồng Đậu hiểu lầm rằng hắn có ý với nàng ta, điều này khiến Như Ý vô cùng tức giận.

Về mặt tình cảm, thực ra Như Ý vẫn luôn không thích nghi ngờ, hơn nữa vì trải qua quá nhiều, quá mệt mỏi nên cô chỉ đành sử dụng chiêu “rùa rụt cổ”.

“Nếu muội thực sự nghĩ hắn có ý với muội, muội có thể đi hỏi hắn!” Như Ý muốn xem Mộ Dung Tinh Thần rốt cuộc sẽ làm gì.

Hồng Đậu đỏ mặt: “Thế thì ngại lắm?” Nghĩ đến việc một nữ nhân chủ động thể hiện tình cảm với nam nhân, nàng ta vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Như Ý mỉm cười nhìn gương mặt ý xuân vô cùng của Hồng Đậu nói: “Đấy chính là tính cách của muội, nếu trong lòng cảm thấy bức bối khó chịu thì thà muội đi hỏi trực tiếp còn hơn!” Như Ý nói điều này với Hồng Đậu, nhưng dường như cũng nói với chính mình nhưng sau tất cả, cô không can đảm được như Hồng Đậu.

Hồng Đầu nhận được sự chỉ dẫn của Như Ý thì gật đầu chắc chắn: “Đúng thế!”
Cuối cùng, Hồng Đậu giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, không thể kìm nén bất cứ điều gì mà chạy ra ngoài, dường như đang tìm kiếm Mộ Dung Tinh Thần, Như Ý nhìn bóng lưng Hồng Đậu, cảm thấy u sầu, bản thân mình rốt cuộc thích dáng vẻ này của Hồng Đậu hay là thích một Hồng Đậu chất chứa nhiều bí mật trong lòng như trước kia, nhưng bất luận thế nào cũng chỉ có thể nói rằng ngày xưa Hồng Đầu che giấu tâm tình của mình quá kĩ, còn Hồng Đậu của hiện tại lại không có khúc mắc gì mà vô tư yêu thích.

Cát Lượng cuối cùng đã hồi phục cơ thể sau một thời gian dài hồi phục, nhưng tâm trạng của hắn luôn ảm đạm, nam nhân ấm áp, dịu dàng ngày nào dường như đã biến mất mãi mãi.

“Kinh doanh bên đó thế nào?”
Sức khoẻ bản thân vốn không tốt, bây giờ hắn ấy phải lo lắng việc kinh doanh, Cát Lương dường như đã trải qua rất nhiều thăng trầm.

“Bẩm chủ tử, người vốn đang hợp tác rất tốt với chúng ta, không biết tại sao, hắn lại nhất quyết không chịu hợp tác nữa!” Thủ hạ trông rất khó xử, việc này đã bị trì hoãn trong một thời gian dài, nếu hàng bên này vẫn tiếp tục tồn đọng, chỉ sợ không bán được nữa.

Cát Lượng nhíu mày, đôi mắt đục ngầu, không biết được hắn đang nghĩ gì.

“Còn gì nữa không?” Hắn chắc chắn rằng có người đang chống lại hắn, hắn không biết đó là ai, bên này cũng không tra ra được gì cả.

“Còn có chuyên nữa là hình như có một bên làm ăn luôn đối đầu với chúng ta, giá tiền đưa ra luôn thấp hơn bên chúng ta, rõ ràng là đang muốn chèn ép bên ta mà!”
Cát Lượng thực sự không thể nghe tiếp nữa, cứ tiếp tục thế này, mối làm ăn ở núi Đào Viên sớm muộn cũng bị sụp đổ.

“Ta biết rồi, thế này đi, các ngươi đi tìm Đỗ Chính Viễn xem hắn ta có muốn hợp tác với chúng ta không?”
Cát Lượng nghĩ nếu ngày xưa mình nể tình Đỗ Chính Viễn, hơn nữa đối phương lại là người có ơn khắc ghi, đương nhiên lần này sẽ giúp mình, ngoài ra hắn cũng phải tự mình điều tra chuyện này rốt cuộc là thế nào.

“Vâng, thủ hạ đi làm ngay!” Nếu chủ tử đã nghĩ xong đối sách, người làm thủ hạ chỉ có thể nhanh chóng làm việc đã được phân phó.

Lúc này, Đỗ Chính Viễn đang ở trong sảnh, trò chuyện với một vài bên làm ăn lớn.

Vì danh tiếng của Đỗ Chính Viễn vang rộng lại đối nhân xử thế không tồi, cũng biết giữ chữ tín nên rất nhiều người muốn hợp tác với hắn ta, cũng chính vì thế mà những mối làm ăn của hắn ta đều rất có lợi.

Ngày nay nói về chuyện làm ăn giống như nói chuyện thường ngày vậy, tuỳ ý tán gẫu cùng mọi người cũng có thể bàn xong một mối làm ăn.

“Tham kiến Đỗ Thiếu gia!”
Khi một người nhận được tin tức về chuyện làm ăn từ bên ngoài, những người luôn thận trọng trong việc làm ăn như bọn họ lần này cũng không dám xem nhẹ, dù sao làm ăn cũng là làm ăn, so với nhân tình thì cũng có sự khác biệt.

Một số người khác thấy Đỗ Chính Viễn còn có việc khác cũng không tiện nói nhiều, dù sao cũng bàn xong mối làm ăn rồi nhanh chóng cáo từ.

“Ông chủ Đỗ, vậy chúng tôi đi trước, chuyện làm ăn này cứ làm theo như chúng ta vừa bàn nhé!”
Đỗ Chính Viễn nhanh chóng đứng dậy, thu nắm tay biểu thị ý xin lỗi với người vừa nói: “Vậy các vị đi từ từ, tôi bên này không tiễn nữa, Bồ Nguyên, mau tiễn ông chủ Tần!”
Sau khi tiễn một vài người làm ăn đi, Đỗ Chính Viễn lúc này mới về chỗ ngồi của mình, nhìn người hồi báo nói: “Chuyện gì vậy?” Bình thường, nếu chuyện gì không khó đưa ra quyết định, thủ hạ của hắn sẽ không tới làm phiền ông, nhưng hôm nay xem ra là chuyện khó giải quyết rồi vì thế hắn mới trực tiếp tới hỏi.

Tên thủ hạ cúi người, nói: “Hồi chủ tử, núi Đào Viên muốn chúng ta cấp cứu, mong chúng ta tiếp nhận mối làm ăn của bọn họ!”
“Ồ …” Đỗ Chính Viễn cong mày hơi hiếu kỳ, núi Đào Viên này từ trước tới nay đều có người muốn làm ăn cùng, bây giờ thì hay rồi, thế mà bọn họ lại tìm mình cướp, Đỗ Chính Viễn làm ăn không thích tranh nhau, tính cách của hắn nói ra thì hơi lười biếng, vì thế người khác muốn cướp, ông đây không làm nữa, nhưng chuyện đã đến nước bước này, kiếm được tiền hay không là thứ yếu, ngàn vạn lần không thể đắc tội với người này được.

“Thế này đi, ngươi đi tìm hiểu xem núi Đào Viên rốt cuộc đang làm gì, còn lại thì tới lúc đấy quyết định sau!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, tên thủ hạ nhanh chóng đi làm việc.

Đỗ Chính Viễn nhìn bầu trời bên này, mùa thu, thực đúng không ngờ mà, có nghĩa là những ngày lạnh giá lại tới rồi, nhưng ở núi Đào Viên e rằng bốn mùa như xuân, chỉ tiếc cho thánh địa ấy, bây giờ đi đến đâu cũng phảng phất mùi máu tanh tươi!
Không nghĩ đến những chuyện phiền não đấy nữa, Đỗ Chính Viễn muốn đi ra ngoài, có lẽ tâm tình sẽ tốt hơn.

Thế nhưng, lần này không ngờ lại đụng phải người hắn ngày ngày nhớ mong.

Bên cạnh một mảnh giấy màu, Đỗ Chính Viễn nhìn thấy bức chân dung được dán bằng giấy màu, rất cá tính, trong lòng rất vui, Đỗ Chính Viễn nhìn thấy thì muốn, nếu đã muốn, Đỗ Chính Viễn đương nhiên sẽ không bỏ qua, hiếm khi hắn nhìn trúng một món đồ nào đấy.

“Ông chủ, ta muốn lấy bức tranh giấy màu đó!”
“Ông chủ, ta muốn lấy bức tranh giấy màu đó!”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc, cả hai đều chỉ vào cùng một bức tranh.

Ông chủ đương nhiên vui đến độ không khép được miệng, nhưng hai người họ nhìn cùng một bức tranh, nhưng đồ ông chủ bày lên mỗi thứ chỉ có một cái, như thế mới thu hút được người mua, lúc này ông chủ cảm thấy mình phạm phải sai lầm rồi.

“Hai người thương lượng đi, thứ này chỉ có một phần thôi!”
Ông chủ không còn cách nào khác, chỉ đành để hai người thương lượng nhường bộ nhau.

Như Ý nhìn người đang đến, Đỗ Chính Viễn cũng nhìn Như Ý, hai người cười với nhau.

“Ngươi lấy đi!”
“Cô lấy đi!”
Một lần nữa hai người đồng thanh.

Thực ra Như Ý không phải là người muốn sẵn sàng từ bỏ thứ mình yêu thích, trong mắt cô, nếu cô muốn thì sẽ không nhường ai, nhưng lần này là một ngoại lệ, đương nhiên không phải do Đỗ Chính Viễn ở trong lòng cô có sự khác biệt mà là vì Đỗ Chính Viễn đã từng cứu cô và Mộ Dung Tinh Thần, nhân tình này cũng nên đáp lại thôi.

Còn Đỗ Chính Viễn thì khác, tặng quà cho một giai nhân vốn là việc một công tử như hắn nên làm, hắn rất sẵn lòng.

Mộ Dung Tinh Thần đứng bên cạnh lại đen mặt, thấy hai người hiểu nhau như vậy, hắn sắp tức đến nổ tung rồi nhưng Như Ý còn đang đứng bên cạnh, hắn không tiện nổi giận chỉ đành nhẫn nhịn.

Lúc này lại trở thành cục diện bế tắc.

Mộ Dung Tinh Thần biết tính khí của Như Ý, đồ Như Ý thích chắc chắn sẽ không nhường người khác, hắn lại không biết Đỗ Chính Viễn đã từng cứu mình và Như Ý, tưởng rằng Như Ý có ý với nam nhân này nên mới nhường đồ, ý nghĩ này khiến hắn vô cùng khó chịu, suýt chút nữa muốn xông lên đánh người.

“Bọn họ không lấy, ta lấy!”
Gương mặt của Mộ Dung Tinh Thần tối sầm, đưa tay lấy món đồ.

Đỗ Chính Viễn lúc này mới nhận ra bên cạnh Như Ý còn có một nam nhân.

“Đẹp!” Đỗ Chính Viễn muốn dùng từ này để hình dung dung mạo của nam nhân trước mắt, hình như có không đúng lắm, dường như vẻ đẹp của nam nhân không từ ngữ nào có thể biểu đạt được hết, mặc dù hắn là một nam nhân, nhưng dung nhan này, kết hợp với vóc dáng này, ngược lại đẹp như thần mà người thường không tài nào có được, một nam nhân như thế đứng bên cạnh Như Ý?
Đỗ Chính Viễn bỗng hơi không vui, nhưng nhìn biểu cảm của nam nhân trước mặt, có lẽ là ngưỡng mộ Như Ý.

Ông chủ không quan tâm đến mối quan hệ giữa ba người, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tinh Thần, như ám chỉ điều gì đó.

Mộ Dung Tinh Thần bị ông chủ nhìn hơi phiền, lần đầu tiên hắn cảm thấy rằng vẻ đẹp của mình là thứ khiến hắn rất khó chịu.

Hắn không muốn ở đây đợi tiếp, nhưng hắn lại không muốn Như Ý ở bên nam nhân kia vì thế cứ lạnh lùng đứng đấy, quay đầu không thèm nhìn ông chủ.

Biết Như Ý không thể chịu đựng được nữa, cô kéo y phục của Mộ Dung Tinh Thần.

Mộ Dung Tinh Thần thấy Như Ý kéo mình, hắn nghi ngờ nhìn Như Ý.

“Đưa tiền cho ta!”
Vì Mộ Dung Tinh Thần đã lấy nó, Như Ý cũng thấy tâm trạng Mộ Dung Tinh Thần có vẻ không tốt, vì vậy cô không bảo hắn đưa đồ cho Đỗ Chính Viễn, hơn nữa cô còn biết hắn đang ghen, trong lòng bất giác có chút hạnh phúc len lỏi, nhưng Mộ Dung Tinh Thần thế này cũng đáng yêu quá đi.

Khi Mộ Dung Tinh Thần nghe thấy phải đưa tiền, hắn mới biết vì sao ông chủ nhìn mình chằm chằm, hắn hơi khó xử mà sờ người, lúc này hắn mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là lúc đi ra ngoài hắn không bao giờ đem theo tiền vì bình thường đều có người đi cùng lo liệu.

“Ta, Ta, Ta đã không mang theo tiền!” Mộ Dung Tinh Thần cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ để chui xuống.

Lần đầu tiên Như Ý cười thoải mái đến vậy, cô là một người tinh tế, từ trước đến nay mỗi khi cười, cô đều có chừng mực, nhưng cười đến mức hở răng hở lợi thế này vẫn là lần đầu tiên: “Tinh Thần, biết ngay là ngươi sẽ thế này mà!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui