Như Ý nói, rồi lấy bạc trong túi của mình ra thanh toán.
Sau đó, ba người cùng nhau ăn cơm.
Như Ý nhìn có vẻ rất ung dung bình tĩnh.
Có điều, trên bàn cơm dường như có mùi thuốc súng.
Bởi vì Như Ý ngồi ở chính giữa, hai người đàn ông ngồi đối diện, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đối phương, ánh mắt giao nhau trên không trung lóe ra đao quang kiếm ảnh.
Mộ Dung Tinh Thần nhìn Đỗ Chính Viễn phía đối diện, trong lòng đã muốn chém hắn ta làm tám mảnh rồi.
Hắn nhìn Như Ý đang ăn đến vui vẻ, ánh mắt đầy cưng chiều, còn có một chút tủi thân.
Mà Đỗ Chính Viễn tuy rằng thoạt nhìn điềm đạm hơn nhiều, cử chỉ cũng rất nhã nhặn, nhưng khi nhìn Mộ Dung Tinh Thần, đương nhiên không hề có chút sợ hãi.
Ánh mắt hắn ta giống như đang nói, hắn thích Như Ý là quyền của hắn.
“Như Ý à, cô còn chưa giới thiệu vị huynh đệ này đâu!”
Một người dáng vẻ tuyệt mỹ như vậy, lại còn có khí thế như thế, Đỗ Chính Viễn dường như rất muốn biết người này xuất thân từ danh môn nào.
Nhưng mà, Như Ý còn chưa lên tiếng, Mộ Dung Tinh Thần đã tự giới thiệu rồi.
“Hắc Hạp, Mộ Dung Tinh Thần!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến Đỗ Chính Viễn run rẩy.
Vốn đã nghe danh chủ nhân Hắc Hạp tướng mạo vô song, hôm nay gặp được, quả thực như thế.
Có điều tính tình lại có vẻ không giống như lời đồn lắm.
Nghe đồn Mộ Dung Tinh Thần tính cách nhã nhặn trong trẻo, hôm nay hắn nhìn mình lạnh lùng như thế, thực sự đúng là hắn sao? Đỗ Chính Viễn hơi nghi ngờ tính chân thực của lời đồn.
“Đúng là danh bất hư truyền!”
Đỗ Chính Viễn khách sáo cảm khái, trong lòng cũng âm thầm mắng những kẻ nói xạo truyền ra lời đồn kia một trận.
Mộ Dung Tinh Thần không tiếp lời, chỉ liếc mắt nhìn Như Ý.
Lúc này hắn mới hỏi: “Tên của vị huynh đệ này?”
Tuy rằng hắn không biết Như Ý quen tên này từ lúc nào, thế nhưng người có thể khiến Như Ý nhường lại đồ, chắc chắn không phải là một người đơn giản.
Đỗ Chính Viễn cười sang sảng: “Bạch Y Vô Tuyết, Đỗ Chính Viễn!”
Trong lòng Mộ Dung Tinh Thần sáng tỏ, quả nhiên! Nhưng mà hắn sẽ không nói lời xu nịnh với tình địch của mình.
Như Ý làm người câm điếc, tâm trạng cực kỳ tốt, ăn uống cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cô cũng không quan tâm đến đao quang kiếm ảnh giữa hai người đàn ông.
Như Ý cảm giác mình đã lâu không ăn no như vậy.
Nhưng nhìn hai người đàn ông đối diện, hình như cho đến lúc này vẫn chưa hề động đũa.
Lần đầu tiên Như Ý nhìn thấy Đỗ Chính Viễn, bởi vì tình huống khẩn cấp, cho nên cô cũng không tìm hiểu nhiều.
Thế nhưng đã nhiều ngày, cô đã phái người đi điều tra tỉ mỉ về Đỗ Chính Viễn, cũng đã biết hắn ta là ai.
Hơn nữa gần đây cô đang điều tra chuyện làm ăn ở Sơn mạch Đào Viên, có thể rất cần sự giúp đỡ của Đỗ Chính Viễn.
“Đỗ công tử, chúng ta cáo từ tại đây, ngày sau gặp lại!”
Trước cửa quán rượu, Như Ý nhìn thấy khuôn mặt than của người nào đó, lúc này mới cười cáo biệt.
Đỗ Chính Viễn cũng vừa cười vừa nói: “Sau này còn gặp lại, chỉ là không biết đến lúc đó làm thế nào mới được gặp lại Như Ý đây!” Đỗ Chính Viễn gặp được Như Ý một cách ngẫu nhiên như vậy, sợ rằng lần sau sẽ mất liên hệ với Như Ý, đó mới là điều đáng tiếc!
Như Ý hơi đổi sắc mặt, nhưng dường như không nói đúng ý của đối phương, chỉ cho hắn ta một đáp án thông thường: “Có duyên sẽ gặp lại, hơn nữa rất nhanh thôi chúng ta có thể sẽ có cơ hội hợp tác đó!”
Đỗ Chính Viễn biết Như Ý không phải là một nhân vật đơn giản.
Như Ý nói như vậy, đương nhiên là có lý do của cô.
Hắn ta nở nụ cười đáp lễ: “Ta đây rất mong chờ, sau này sẽ gặp lại!”
Như Ý nói xong với Đỗ Chính Viễn, theo Mộ Dung Tinh Thần rời đi.
Mộ Dung Tinh Thần đã muốn đi từ lâu rồi, lúc đó gấp gáp, vừa rồi Như Ý vẫn chưa nói ra chỗ ở của mình, trong lòng hắn rất vui mừng.
Không nói cho ngươi biết đấy, Đỗ Chính Viễn, Bạch Y Vô Tuyết thì làm sao, hừ!
Như Ý nhìn cái miệng vẫn đang lẩm bẩm của Mộ Dung Tinh Thần, cô cũng không nhiều lời, dọc theo đường đi hai người đều im lặng suy nghĩ chuyện của mình.
Đỗ Chính Viễn nhìn bóng lưng Như Ý, ánh mắt tràn đầy lưu luyến.
Chỉ mong cô sẽ không để hắn ta chờ lâu, trong lòng hắn ta thầm nói.
Nhưng khi quay đầu lại, hắn ta lại bị một người hù dọa.
“Ai da, Đỗ tiểu tử, ngươi nhìn cái gì đó?”
Vừa nghe cách gọi này, Đỗ Chính Viễn không nhìn cũng biết là ai.
Hắn ta vỗ vỗ ngực mình, hiếm khi nào hắn ta lại bị dọa sợ đến như thế.
Biết công phu của Quái Dịch Tử cao cường, lần này ông xuất hiện cũng quá xuất quỷ nhập thần đi.
“Tiền bối, lần sau ngươi có thể đừng xuất hiện đột ngột như thế được không? Vãn bối thực sự không chịu nổi đâu!”
Đỗ Chính Viễn vẫn còn sợ hãi.
Quái Dịch Tử cười ngượng ngùng: “Ta tìm ngươi để uống rượu ké mà!”
Quái Dịch Tử là người không rượu không vui.
Ông đã uống rượu ở rất nhiều nơi, nhưng vẫn cảm thấy rượu trong quán rượu của Đỗ Chính Viễn là tinh khiết nhất.
Đỗ Chính Viễn liếc nhìn Quái Dịch Tử bằng ánh mắt không chắc chắn lắm, xem chừng Quái Dịch Tử không có yêu cầu khác, lúc này hắn ta mới yên lòng.
Nhưng mà, dường như nó chỉ khiến hắn ta tạm thời an tâm mà thôi.
Sau khi uống đủ rượu, Quái Dịch Tử nhìn Đỗ Chính Viễn, đưa ra vấn đề mới.
“Ta nói này tiểu tử họ Đỗ, ngươi có nhìn thấy cô nương ngày đó đi cùng ta không?”
Quái Dịch Tử tìm đã lâu, trong lòng càng lo lắng.
Thế nhưng ông thực sự không nghĩ được cô gái kia chạy đi đâu, cho nên mới tìm đến đây, sau đó thuận tiện uống ké rượu, vẹn cả đôi đường.
Đỗ Chính Viễn sửng sốt, thật không ngờ Quái Dịch Tử sẽ nói chuyện này.
Nhưng hắn ta cũng hơi tiếc nuối, thực sự là không nhìn thấy: “Tiền bối, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không thấy cô gái kia?”
“Ai!” Nghe thấy câu hỏi này, Quái Dịch Tử thở dài một hơi: “Trẻ nhỏ nghịch ngợm ham chơi, lén chạy mất.
Lần này hay rồi, người cũng chẳng thấy đâu nữa!” Nói xong, vẻ mặt ông đầy đau lòng.
“Tiền bối, mọi người ở đây có quen biết ai không? Có thể cô ấy ra ngoài đến nhà người quen chơi không?” Đỗ Chính Viễn không biết là cô gái kia mất trí nhớ, đương nhiên sẽ hỏi như vậy.
Quái Dịch Tử nói xong thở dài: “Không có, cũng không biết cô nương ấy đi đâu.
Ngươi biết nhiều nơi, không thì người phái người đi tìm giúp ta xem!” Quái Dịch Tử đã tìm mấy ngày, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được người, cho nên mới phải dùng đến cách này.
Nếu như không phải bất đắc dĩ, ông cũng sẽ không tìm đến Đỗ Chính Viễn.
Tìm người là chuyện nhỏ đối với Đỗ Chính Viễn, đương nhiên hắn ta sẽ không từ chối.
“Tiền bối, người yên tâm, ta nhất định sẽ phái thủ hạ nhanh chóng tìm người.
Ta thấy cô gái kia cũng lanh lợi, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Quái Dịch Tử vẻ mặt đau khổ, đúng là có miệng nhưng khó trả lời.
Thông minh thì đúng là thông minh, vấn đề là bây giờ đang bị mất trí nhớ.
Ông thấy Hồng Đậu lúc này đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, cho nên ông mới nóng nảy như thế.
Tuy rằng ngày đó Hồng Đậu đã để lại đồ vật cho ông, thế nhưng ông vẫn thấy không yên tâm.
Đỗ Chính Viễn thấy Quái Dịch Tử lo lắng như vậy thì an ủi mấy câu, lúc này mới tiễn được Quái Dịch Tử đi.
“Chủ nhân, tra được chuyện Sơn mạch Đào Viên rồi!”
Ngay khi Đỗ Chính Viễn còn đang xoắn xuýt chưa biết làm thế nào thì thủ hạ đã nhanh chóng truyền tin tức, hắn ta nhoẻn miệng cười.
“Mau nói cho ta biết!”
Tên thuộc hạ kia nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của hắn ta, nhanh chóng báo cáo: “Gần đây có người thất hẹn, không hợp tác với Sơn mạch Đào Viên nữa!”
Chuyện Sơn mạch Đào Viên kia thực sự khiến người ta đau đầu.
Dù rằng nhiều bên đã hòa giải, thế nhưng biểu hiện lại không đơn giản như vậy.
Thực ra Như Ý biết, cách giải quyết chỉ có một.
“Nàng đi?”
Mộ Dung Tinh Thần cau mày.
“Ừ.”
Như Ý cười nhạt, lông mày lá liễu nhếch lên đầy tự tin quyến rũ…
Mộ Dung Tinh Thần lắc đầu: “Không được.”
Như Ý nói: “Vì sao không được?”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Nhìn bên ngoài thì đó chỉ là một cuộc hợp tác làm ăn, thế nhưng bên trong dường như lại có bí ẩn gì đó, hơn nữa lại là bí mật mà chúng ta không biết.
Chuyện này rất khó giải quyết, chúng ta làm việc phải thận trọng.
Thực ra cách tốt nhất chính là khoanh tay đứng nhìn, chờ đợi thời cơ thích hợp hơn.”
Như Ý nói: “Đỗ Chính Viễn thì sao?”
“Ta nghĩ người này cũng không đáng tin cậy!”
“Ta lại nghĩ hắn ta rất đứng đắn.”
“Nàng có hảo cảm với hắn ta?”
Giọng Mộ Dung Tinh Thần hơi khẩn trương, rõ ràng là mang theo chút ghen tuông…
“Hảo cảm?”
Như Ý nhìn hắn chằm chằm, cười yếu ớt không nói gì.
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Nàng nhìn ta như thế làm gì?”
Như Ý nói: “Dáng vẻ ghen tuông của ngươi thực ra rất đáng yêu! Nhưng mà, lại chẳng giống một công tử yêu nghiệt, lâu chủ Tịch Mịch Yên Vũ Lâu phóng khoáng bất kham….”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Ta không ghen!”
Như Ý nói: “Được rồi, coi như ngươi không ghen.
Thế này đi, chuyện này ngươi nói cũng có lý.
Ta cũng cảm thấy bên trong dường như còn có ẩn tình gì đó mà chúng ta không biết.
Đỗ Chính Viễn cũng được, Cát Lượng cũng được, Sơn mạch Đào Viên cũng được, tất cả vẫn chưa thể hiện ra vấn đề gì kỳ lạ khác thường.
Thế nhưng ta lại có một dự cảm kỳ lạ, không nói rõ được đó là gì, thế nhưng vẫn cảm thấy hơi không yên lòng.”
Mộ Dung Tinh Thần gật đầu: “Chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, tốt nhất là cứ âm thầm điều tra mục đích thực sự của những người này trước!”
Như Ý suy nghĩ một chút: “Không phải khinh công của ngươi rất tốt sao? Mấy ngày này ngươi chịu khó đi làm thám tử đi.
Ta đi tìm Đỗ Chính Viễn nói chuyện, thử thăm dò ý tứ của hắn ta trước.”
“Đỗ Chính Viễn?”
Sắc mặt Mộ Dung Tinh Thần bình tĩnh, lóe lên sự cảnh giác không dễ phát giác.
Như Ý nói: “Ngươi yên tâm đi, ta không có hảo cảm với hắn ta.”
“Ồ.”
“Chẳng qua ta cảm thấy nên đi tìm hiểu chút tin tức.
Đào từ chỗ Đỗ Chính Viễn là tốt nhất.”
“Vậy được rồi, bản thân nàng phải cẩn thận.”
“Ngươi không cần lo lắng cho ta đâu.”
“Ta biết nàng không cần ta lo lắng, với võ công của nàng…” Trong mắt Mộ Dung Tinh Thần hiện lên chút lo âu: “Nhưng ta luôn cảm thấy có chút bất an, nói chung mỗi người chúng ta đều phải cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Như Ý cũng có cảm giác như vậy, trong lòng có chút bất ổn…
“Ông chủ Đỗ.”
“Cô nương khách khí.
Hôm qua cô nương mới nói rất nhanh sẽ gặp lại, quả nhiên lại gặp được giai nhân.”
“Ông chủ Đỗ nói như vậy là không chào đón ta sao?”
“Không! Không! Làm sao có thể như thế chứ?”
Đỗ Chính Viễn thầm nghĩ trong lòng: “Thực ra ta đối với cô nương vẫn luôn ngày đêm mong nhớ, một ngày không gặp như cách ba thu, sao có thể ngại quá nhanh được?”
Như Ý nói: “Gặp mặt có hơi đường đột, chỉ mong rằng ông chủ Đỗ không cảm thấy phiền là tốt rồi!”
Đỗ Chính Viễn nói: “Đâu có đâu có.
Cô nương khách sáo quá rồi.
Cô nương cho người tới đây đưa một bức thư hẹn, hẹn gặp tại hạ tại khách điếm Hưng Long này, tại hạ còn tưởng rằng có người đang đùa giỡn, không ngờ lại đúng là cô nương, thực sự quá vui mừng.”
Như Ý cười nói: “Ông chủ Đỗ biết đó là trò đùa mà vẫn đến chỗ hẹn, thực sự rất hân hạnh.”
Đỗ Chính Viễn nói: “Được cô nương mời chính là vinh hạnh của Đỗ mỗ, sao lại không dám đến chứ? Cho dù đó có là trò đùa, Đỗ mỗ cũng đâu có tổn thất gì đâu.
Huống hồ khách điếm Hưng Long này có món đặc sản vịt quay Bắc Kinh nổi danh thiên hạ, nghe nói có nguồn gốc từ một quốc gia rất xa xôi….
Đỗ mỗ rất lâu chưa tới, đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi!”
“Vịt quay Bắc Kinh?”
“Ừ.”
“Ở đây cũng có vịt quay Bắc Kinh sao?”
“Đúng vậy! Rất nổi tiếng.
Nghe nói ông chủ của khách điếm này đã từng đi du ngoạn bên ngoài, sau đó mang theo công thức về…”.