Tình hình lúc ấy không nhẹ nhàng như miêu tả bằng lời nói được, chỉ cần phản ứng của Minh Ngôn Hạo chậm một cái chớp mắt thôi, kết quả cũng sẽ khác.
Thật lâu sau, những ngổn ngang trong lòng Như Ý mới chậm rãi lắng lại, tự nói một mình: “Minh Ngôn Hạo, rốt cục anh là loại người nào…”
Chỉ là, có vẻ Như Ý biết một số chuyện mà chuyện này hình như Minh Ngôn Hạo rất sợ bị người khác phát hiện, mà người đó, hình như chính là ba anh ta, cổ đông lớn của Tập đoàn Minh Triệu, Minh Gia Hưng.
“Căn phòng tại khách sạn Paul kia, rốt cục là che giấu bí mật gì?” Như Ý lẩm bẩm.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra…
Tám giờ sáng hôm sau, Như Ý đã chạy bộ ở công viên trở về, cả người mồ hôi đầm đìa.
Sau khi lên nhà tắm rửa một cái, cô lấy một chiếc xe Audi được trang bị trong biệt thự để phục vụ công việc, đi đến công ty.
Cô là thư ký, à không! Hẳn là Trợ lý Tổng giám đốc, so với thư ký cao hơn một cấp.
Cô không thể chỉ lấy lương mà không làm việc, coi như không làm gì thì cũng phải ra vẻ làm việc nha, mặc dù chính xác là cô không có việc gì để làm…
Vừa đến công ty, phải nói là vừa mới vào cửa, cô phát hiện bầu không khí có vẻ không đúng.
Lúc cô đi qua văn phòng lớn của công ty, vậy mà thu hút sự chú ý của vô số người, hơn mười đôi mắt nhìn cô chằm chằm, có tức giận, có đố kỵ, có hâm mộ, có cả thù hận, dù sao thì cũng một đống hỗn loạn…
Dù cho trong lòng Như Ý có mạnh mẽ đến đâu, thì cùng lúc đối mặt với mấy chục người, hơn trăm ánh mắt kỳ lạ khác thường như vậy, Như Ý cũng cảm thấy tê cả da đầu.
Có điều là, dù thế nào đi nữa, cũng không thể hạ thấp khí thế của mình, nếu như lần này hạ thấp, lần tiếp theo những người này sẽ cảm thấy cô dễ bắt nạt, đến lúc đó càng nhiều chuyện phiền toái, chứ đừng nói đến chuyện tìm thân thế của mình…
Ở phía trước của văn phòng làm việc có một cái bục nhỏ, Như Ý đi giày cao gót lạch cạch bước lên và nói với những người ở bên dưới: “Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!”
Giọng nói của cô không nhỏ, thế nhưng những người phía dưới sau khi thấy cô nói trên bục thì không dám nhìn thẳng vào cô, cúi đầu xuống im lặng giả vờ làm việc.
“Rất tốt!” Như Ý cười lạnh trong lòng.
Cô bật công tắc Microphone ở bên cạnh lên, tiếp theo mở loa phóng thanh to hết cỡ, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm những người phía dưới, đồng thời nói: “Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!”
“Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!”
“Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!”
Đây không phải là cách thăm hỏi ân cần của nhân viên trong công ty, mà là giọng nói của Như Ý từ loa phóng thanh phát ra, vang vọng hết lần này đến lần khác trong phòng làm việc, nhân viên ở phía dưới vốn đang làm việc trong phút chốc toàn bộ dừng lại công việc trong tay, trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn Như Ý, không biết cô định ca bài gì.
Đạt được hiệu quả như mình muốn, Như Ý điều chỉnh âm lượng loa phóng thanh cho thích hợp rồi nói: “Thấy mọi người rất bận nên tôi nói ngắn gọn.”
“Đầu tiên, có lẽ rất nhiều người không biết tôi, bây giờ tôi bắt đầu nghiêm túc tự giới thiệu bàn thân mình, trong khoảng thời gian này tôi hi vọng mọi người ở bên dưới sẽ không nói chuyện.” Như Ý nói, ánh mắt sắc bén lướt qua tất cả mọi người ở đây, mỗi người ở đây đối diện với ánh mắt của cô.
“Tôi tên là Như Ý, là Trợ lý mới của Tổng giám đốc.
Mọi người có thể gọi tôi là Trợ lý Tổng giám đốc, hoặc là Trợ lý mới, không được gọi tôi là Trợ lý Như Ý, nếu như không nghe lời, tự gánh lấy hậu quả.
Xin đừng nghi ngờ tôi có khả năng làm cho mọi người cuốn xéo hay không.”
“Sau đó…” Như Ý nhìn tất cả mọi người và nói: “Tôi hi vọng mọi người có thể nghiêm túc làm việc, không nên đưa cảm xúc cá nhân vào trong công việc.
Công việc chính là công việc, hết giờ làm việc buông thả như thế nào đó là việc của mọi người.
Được rồi… Phát biểu đã xong, có ai nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với tôi không?”
Như Ý biết suy nghĩ trong lòng của những người này.
Thời đại này, thư ký tương đương với cái gì?
Người thứ ba!
Cô không dám nói tuyệt đối, nhưng phần lớn thư ký và cấp trên đều tồn tại mối quan hệ không thể cho người khác biết.
Có lẽ cô bị những người kia hiểu lầm.
Chẳng qua cô hỏi như vậy, thật ra không phải vì muốn ngăn chặn việc những người này nghĩ như thế nào, cũng không phải muốn giải thích cái gì, cây ngay không sợ chết đứng, cô không cần thiết phải chứng minh điều gì, chỉ là những người này dùng ánh mắt ấy nhìn cô làm cô cảm thấy rất mất tự nhiên.
Khi cô vừa dứt lời, một cô gái đeo kính cận, ngồi ở phía trước vặn vẹo không yên, cuối cùng thấp thỏm lấy một sấp đồ vật từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra đi đến đặt vào trước mặt Như Ý, sau đó như một làn khói chạy về chỗ ngồi của mình.
Như Ý tò mò liếc nhìn thứ đó, hóa ra là một tờ báo, thế nhưng làm cô thấy hấp dẫn nhất là hai hàng chữ to chiếm hơn nửa trang bìa: Cậu chủ lạnh lùng Minh Ngôn Hạo phong lưu khắp nơi, gặp phải cô gái bí ẩn nhảy lầu uy hiếp…
Bối cảnh là ghép mấy tấm ảnh Như Ý và Minh Ngôn Hạo ở trên mái nhà, từ lúc Minh Ngôn Hạo tiếp cận Như Ý cho đến khi Minh Ngôn Hạo dựa vào lan can kéo tay Như Ý…
Sau khi Như Ý xem hết tiêu đề thì cầm tờ báo lên, sắc mặt không thay đổi nói: “Mọi người, thật ngại quá, tôi xin lỗi về việc vừa rồi đã làm mất thời gian của mọi người, mọi người quay lại với công việc đi.” Nói xong, cô không dừng lại mà đi luôn vào văn phòng xa hoa của mình.
Trong lòng Như Ý không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài của cô, cô vẫn luôn kiềm chế cho đến khi đi vào văn phòng…
Nhìn tờ báo trong tay, cô hận không thể xé nó thành từng mảnh, từng mảnh một…
Thế nhưng lúc định xé nó cô lại do dự, ngồi vào ghế sa lông, mở tờ báo ra xem nội dung bên trong.
Trên báo nói: Hôm qua, tại một cuộc tụ họp của những người giàu có trong một biệt thự ở lưng chừng núi, đã xảy ra tình huống nguy hiểm, một cô gái bí ẩn lấy tính mạng của mình uy hiếp con trai của Minh Gia Hưng người sáng lập ra Tập đoàn Minh Triệu, người được gọi là Cậu chủ lạnh lùng Minh Ngôn Hạo.
Theo tiết lộ của những người trong cuộc, Cậu chủ lạnh lùng Minh Ngôn Hạo bề ngoài là người lạnh lùng tàn nhẫn nhưng thực chất lại là một người đàn ông phong lưu.
Từ lâu anh ta đã bao nuôi rất nhiều ngôi sao hạng nhất và hạng nhì ở đại lục.
trước đó có tin Ngôn Hạo là GAY hoàn toàn chỉ là tin đồn nhảm.
Cô gái này rõ ràng là bởi vì mang thai nhưng sau khi Minh Ngôn Hạo biết thì bị vứt bỏ, nên đã nhờ vào sự giúp đỡ của Giai Tử Trạch con trai một cổ đông khác của Tập đoàn Minh Triệu để đến được cuộc hội họp này mới có cơ hội tiếp cận Minh Ngôn Hạo … Tin tức kỳ này kết thúc tại đây.
Tờ báo này sẽ tiếp tục theo đuổi chân tướng sự việc đến cùng…
“FUCK!”
Cho dù thái độ của Như Ý có đúng mực như thế nào cũng không nhịn được chửi bậy một câu!
Cái tờ báo lá cải này trình độ xuyên tạc thật sự quá mạnh mẽ, mới chỉ qua một buổi tối, sự việc đã bị nhiều người biết như vậy, mà chuyện của bản thân mình, cũng bị bóp méo thay đổi hoàn toàn, làm cho Như Ý dở khóc dở cười nhất chính là câu: Cô mang thai con của Minh Ngôn Hạo sau đó bị vứt bỏ.
“Cái này là cái quái gì đây…” Như Ý cảm thấy hơi điên rồ.
Từ lúc Như Ý và Minh Ngôn Hạo gặp nhau đến khi quen biết, còn chưa quá một trăm giờ mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ hai người họ trời sinh đã là khắc tinh?
Chẳng phải có câu nói nói: “Không phải oan gia không gặp gỡ nhau!”
Như Ý tiện tay ném tờ báo vào trong thùng rác, cô không có chút hứng thú nào đọc nó nữa, loại báo lá cải này chỉ muốn gây sự chú ý của mọi người mà thôi.
Ngoài lý do này làm cô có thể bỏ qua chuyện đó thì còn một lý do nữa, đó chính là trong chuyện này người bị hại không phải chỉ riêng mình cô, mà người đàn ông tên là Minh Ngôn Hạo kia rõ ràng nghiêm trọng hơn, người tức giận nên là anh ta chứ không phải là cô…
Đang chuẩn bị xem có chuyện gì cần xử lý thì đột nhiên bụng kêu lên hai tiếng…
Cô mới chợt nhớ đến cô đã quên ăn sáng.
Được rồi, ăn sáng xong rồi sẽ bắt đầu công việc.
Công ty có nhà ăn dành cho nhân viên, món ăn rất phong phú, khung cảnh xung quanh cũng rất tao nhã.
Như Ý chọn một số đồ ăn mà cô thích, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó vừa ngắm người đi lại trên quảng trường vừa ăn bữa sáng một cách chậm rãi.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của cô vang lên.
Cầm điện thoại qua xem thì thấy một số điện thoại lạ.
Như Ý không hề đắn đo, từ chối không nghe máy!
Số điện thoại lạ, cô sẽ không nhận, cũng lười nhận!
Đột nhiên, Như Ý cảm giác có người đi đến sau lưng cô, cô nhìn mặt bàn inox phản chiếu lại thì thấy một người, tay của người này nhanh chóng đập vào vai cô…
“A…”
Một giọng nam kêu lên thê thảm vang vọng khắp nhà ăn, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Như Ý.
Chỉ thấy Như Ý đang đứng cùng với một người đàn ông rất đẹp trai, đặc biệt là, bàn tay người đàn ông kia bị vặn vẹo kỳ lạ, người ra tay chính là Như Ý.
Cô vặn tay người đàn ông đẹp trai, ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm và nói: “Tại sao lại là anh?”
Người đàn ông bị đau hít một hơi lạnh, nói: “Cô Như Ý, có thể bỏ tay ra trước được không, tay của tôi sắp gãy mất, chuyện cũ để sau hãy nói…”
“Hừ!” Như Ý hất mạnh tay của người đàn ông ra, lần nữa ngồi xuống, mà người đàn ông kia thì xoa bàn tay sắp gãy của mình rồi ngồi đối diện với cô.
“Ngài Âu Dương, hôm nay sao lại rảnh như thế?” Như Ý vừa ăn sáng vừa khinh thường nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông này chính là Âu Dương Tuyệt, là người cô gặp ở quán bar đêm hôm trước.
Hôm nay Âu Dương Tuyệt ăn mặc khá lịch sự, thế nhưng trên khuôn mặt luôn hiện ra nụ cười ngang ngược không bị trói buộc, cảm giác không bị điều gì trên thế giới này ràng buộc…
Lúc này anh ta xoa bàn tay đau đớn của mình, nhìn Như Ý nói: “Thật là khéo, ở đây cũng có thể gặp cô Như Ý.”
Như Ý mặc kệ anh ta, mấy lời nói của một tay sành sỏi trong tình trường, ai mà tin thì đúng là ngu ngốc.
“Lần sau tốt nhất anh đừng có ở đằng sau đập vào tôi, tôi không dám chắc tôi có thể kịp rút tay lại đâu.” Trong mắt Như Ý đầy ý cảnh cáo sâu sắc.
Âu Dương Tuyệt hơi sửng sốt, lập tức nói: “Không nghĩ cô Như Ý cũng học qua không ít võ thuật, vừa rồi là môn võ thuật nào vậy?”
“Võ thuật đề phòng sói.” Như Ý nói mà không ngẩng đầu lên.
Âu Dương Tuyệt lại sửng sốt lần nữa rồi ngay lập tức lấy lại tinh thần, sau đó cười ha ha.
“Buồn cười lắm à? Vẫn muốn gãy xương?” Như Ý lạnh lùng nói.
Âu Dương Tuyệt khó khăn nén lại tiếng cười, nói: “Được rồi.”
“Chẳng lẽ anh không có ý định nói mục đích lần này anh tới đây sao?” Như Ý cầm khăn tay lau sạch khóe miệng, nhìn chằm chằm Âu Dương Tuyệt nói: “Đừng nói với tôi những lời vô nghĩa, thời gian của tôi rất quý giá, anh không mua nổi!”
Không biết vì sao, mỗi lần Như Ý nhìn thấy Âu Dương Tuyệt, đều rất muốn áp chế sự tự tin của anh ta, cũng không biết Âu Dương Tuyệt chọc phải cô chỗ nào, có lẽ là nụ cười ngang ngược không bị trói buộc treo trên môi kia…
Dường như Âu Dương Tuyệt cũng cảm giác được, nhưng mà anh ta cũng không có bất kỳ thái độ gì là không kiên nhẫn hay là tức giận cả, vừa rồi Như Ý ra tay đối với anh ta nặng như vậy mà có vẻ anh ta đã quên: “Cô Như Ý, có lẽ trước đây giữa chúng ta có hiểu lầm.”
“Tôi cũng không xấu như trong tưởng tượng cô!” Âu Dương Tuyệt nói: “Chẳng qua bản thân tôi thích kết bạn, cho nên đêm hôm đó mới có thể đánh liều bắt chuyện với cô như thế, nếu như cô không thích, tôi hoàn toàn có thể đổi sang cách khác để làm quen với cô, ví dụ như: Tặng hoa trước…”
“Được rồi được rồi.” Như Ý cắt lời anh ta, cười nhạt: “Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước…” Nói xong, định đứng dậy.
Âu Dương Tuyệt vội vàng nói: “Cô Như Ý, chờ một chút!”.