Âu Dương Tuyệt thật sự cảm thấy rất mệt, cả ngày hôm nay, không! Phải nói là từ hôm qua đến hôm nay, bởi vì hiện giờ đã qua mười hai giờ rồi.
Trưa ngày hôm qua đến bây giờ, ngoài lúc cùng với Như Ý ở bệnh viện nghỉ ngơi một lát thì toàn bộ thời gian vẫn chưa được chợp mắt, hiện giờ vừa nhắm mắt thì rất nhanh đã phát ra tiếng thở đều đều.
Như Ý chậm rãi xoay người, nhìn ở khoảng cách gần, gương mặt anh tuấn nhu hòa, không biết vì sao, cô luôn cảm nhận được sự cô đơn tịch mịch từ trên người của Âu Dương Tuyệt.
Cô cũng chậm rãi chìm vào giấc mộng dưới những vì sao tràn đầy trên bầu trời…
Nhưng cô lại không biết rằng, ở trong căn phòng 2019 của khách sạn Paul cách cô mấy chục km đã xảy ra án mạng bắn chết người, tội phạm đã chạy thoát, toàn bộ Hong Kong đều đang truy nã.
Nơi nào đó Hong Kong.
Trong mật thất xa hoa phía dưới có một người đàn ông anh tuấn đẹp trai đang cầm lấy điện thoại, đang điên cuồng không ngừng gọi một dãy số.
Người này chính là Minh Ngôn Hạo, người đã nhận được địa chỉ từ Như Ý vào buổi trưa.
Lúc này khuôn mặt anh ta đầy phiền não, gần như có một loại xúc động muốn giết người.
“Người phụ nữ đáng chết này, thế mà lại tắt điện thoại… Đừng để cho tôi tìm được cô, nếu không cô nhất định chết chắc với tôi!”
Nhưng cho dù anh ta gọi thế nào, cuối cùng trả lời lại anh ta cũng chỉ là âm thanh hiển thị lạnh lùng như cũ.
Rầm!
Minh Ngôn Hạo đập điện thoại vào tường, điện thoại ngay lập tức vỡ thành bốn mảnh, trên tường cũng lộ ra vết nứt, có thể nhìn thấy lực ném rất lớn…
Anh đốt một điếu xì gà, ngồi trên sofa rộng lớn, bình tĩnh trở lại.
Anh nhắm mắt, lập tức nhớ đến hình ảnh bị bể đầu của người kia đã cùng mình ta gặp mặt ở trong phòng!
Trong lòng anh nóng nảy trở lại: “Là ai, rốt cuộc là ai?”
“Người phụ nữ đáng chết, ngày mai chính là ngày chết của cô.” Minh Ngôn Hạo hung hăng nói.
Như Ý ở ngọn núi Đại Tự phía xa kia làm thế nào cũng không biết được, trong một thời gian mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện giờ cô yên tĩnh chìm vào giấc mộng, mà chiếc điện thoại màu đen đó bởi vì hết pin mà nằm ở một bên…
Nửa đêm, thế mà trời lại bắt đầu mưa.
Như Ý bị tiếng mưa tí tách rơi trên mui xe làm tỉnh.
Một đôi mắt xinh đẹp mơ hồ nhìn nước mưa chảy trên cửa sổ xe.
“Tỉnh rồi?”
Đằng sau truyền đến giọng nói của Âu Dương Tuyệt.
Như Ý cựa quậy một chút, quay người, tìm một tư thế thoải mái, nhìn Âu Dương Tuyệt nói: “Mưa rồi.”
“Đúng vậy! Đã rất lâu rồi tôi chưa nhìn thấy trời mưa… từ sau khi tôi quay trở lại Hong Kong.” Âu Dương Tuyệt cười nhạt nhìn cô, nói.
“Từ sau khi quay trở lại Hong Kong?” Như Ý đột nhiên bắt được trọng điểm, tò mò hỏi: “Trước kia anh ở đâu?”
“Italia!” Âu Dương Tuyệt gần như sớm đã đoán được Như Ý sẽ hỏi như vậy, nói ra: “Tháng trước tôi mới trở lại Hong Kong.”
“Cái gì? Anh cũng vừa trở lại Hong Kong? Nhưng tôi thấy anh đối với Hong Kong quen thuộc như vậy, tôi còn cho rằng anh là người sinh ra lớn lên ở Hong Kong…”
“Tôi quả thật là người Hong Kong, chỉ là thay đổi quốc tịch mà thôi.”
“Quốc tịch của anh là ở đâu?”
“Libi!” Âu Dương Tuyệt nói: “Sao vậy? Cô có hứng thú muốn đi chơi à?”
Như Ý quả thật hơi động tâm, chẳng qua nghĩ lại, cuộc sống hiện giờ có một đống chuyện vẫn chưa giải quyết xong, chỉ có thể tiếc hận: “Bỏ đi, không có hứng thú!”
“Vậy đợi cô khi nào muốn đi du lịch thì nói với tôi, tôi dẫn cô đi chơi… Cuộc sống bên đó quả thật không tệ… ít nhất tôi cảm thấy tốt hơn so với Hong Kong.” Âu Dương Tuyệt chưa từ bỏ ý định mà dụ dỗ nói.
Như Ý nhíu mày, nói: “Nghe nói bên đó hiện giờ đang loạn lạc, anh vẫn còn dám qua đó sống, anh không cần mạng nữa nhưng tôi cần…”
“Chỉ là khu vực cục bộ xảy ra một vài tranh chấp, cũng không ảnh hưởng đến việc cư trú.
Nếu không thì mọi người đều đã đi hết rồi…”
“Được rồi, anh đã nói nhiều như vậy, để đến lúc đó xem sao…” Như Ý đột nhiên duỗi lưng một cái, thần thái mê người và da thịt trắng tuyết không cẩn thận để lộ ra ngoài đã hấp dẫn ánh mắt của Âu Dương Tuyệt.
Trong lòng Như Ý âm thầm cười, gắt giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ngốc!”
Âu Dương Tuyệt đột nhiên ôm lấy cô, nói: “Đồng ý với tôi, làm bạn gái tôi đi…”
Ánh mắt của anh quá mức chân thành, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, nhìn đến nỗi làm cho đáy lòng Như Ý gần như rung động…
Như Ý có chút không quen cùng người đàn ông khác thân cận như vậy, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi lồng ngực của Âu Dương Tuyệt, chỉ có thể nghiêng mặt qua một bên, nhỏ giọng nói: “Không …”
“Vì sao?”
“Anh phong lưu như vậy, ai biết được câu nói đó có thật lòng hay là giả bộ… hơn nữa, bạn gái của anh nhiều như vậy, tôi không muốn một ngày nào đó khi đang ngủ lại bị những hồng nhan tri kỉ của anh giết cũng không biết, chết không rõ ràng, vậy tôi không phải oan uổng hơn Khuất Nguyên hay sao.”
“Haha…” Âu Dương Tuyệt cười nói: “Ánh mắt nào của cô nhìn thấy tôi phong lưu?”
Như Ý nghiêng khuôn mặt nhỏ qua một bên, cố gắng thoát khỏi ánh mắt tràn đầy tình cảm của Âu Dương Tuyệt …
“Như Ý!” Âu Dương Tuyệt nhẹ nhàng lại gần bên tai cô, dịu dàng nói: “Đồng ý với tôi được không? Tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cô…”
Như Ý không còn gì để nói: “Anh biết không? Anh như thế này sẽ làm cho tôi cảm thấy anh rất lỗ mãng, chúng ta chẳng qua cũng chỉ mới quen biết được mấy ngày, anh đã nói đến vấn đề này thì tôi cũng nói anh biết, người bình thường thì tôi sẽ trực tiếp tuyệt giao với anh ta rồi…”
Như Ý nói xong, nhìn thẳng vào ánh mắt của Âu Dương Tuyệt …
Âu Dương Tuyệt quả thật bị cô uy hiếp, than thở một tiếng: “Xin lỗi, là tôi quá gấp gáp rồi, tôi chỉ sợ, cô và người đàn ông khác có quan hệ.”
“Đàn ông? Người nào?”
“Là người đàn ông ở cùng với cô!”
“Giai Tử Trạch?”
“Anh ta tên Giai Tử Trạch à?” Âu Dương Tuyệt nói: “Tôi chỉ biết anh ta là con trai của một trong đại cổ đông của tập đoàn Minh Triệu chứ không biết tên của anh ta, quan hệ của cô với anh ta rất tốt à?”
“Ha!” Như Ý có chút lúng túng nói: “Sau lại hỏi vấn đề như vậy.”
“Vừa nãy không phải đã nói rồi sao? Tôi sợ quan hệ của cô và anh ta, nếu như người cô thích là anh ta, vậy cô có thể nói với tôi, tôi sẽ rút lui…” Âu Dương Tuyệt rất nghiêm túc nói.
“Vậy cũng được sao!” Trong lòng Như Ý oán thầm.
Chẳng lẽ là đang giành sự đồng cảm sao?
“Tôi và anh ta…”
“Bỏ đi.” Âu Dương Tuyệt cắt đứt lời cô, nói: “Đừng nói nữa, tôi không muốn biết.”
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào!” Như Ý trợn mắt nhìn anh ta, nói.
“Bởi vì tôi sợ sẽ nhận được đáp án khiến tôi không vui, nếu như vậy thì tôi thà mù quáng tiếp tục thích cô, được ngày nào hay ngày đó.” Âu Dương Tuyệt nhắm mắt, chậm rãi nói.
“Hừ!” Như Ý cũng nằm xuống, không nói chuyện nữa, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người hiểu ngầm ý nhau không nói chuyện, trời vẫn còn mưa, hơn nữa giống như càng ngày càng to hơn…
Sáng sớm, Như Ý bước chậm rãi trên mặt đất ướt nhẹp, hiện giờ cô vẫn đang ở chỗ bằng phẳng giữa sườn núi, từ vùng đất nhìn xuống, chỉ thấy khắp dãy núi đều là mây mù, giống như tiên cảnh cách biệt với thế giới…
Hít thật sâu không khí trong lành, Như Ý cười ngọt ngào: “Sau một đêm thì trời cuối cùng cũng tạnh mưa rồi.”
Âu Dương Tuyệt đi qua, đứng bên cạnh cô, nói: “Đúng vậy! Giờ cô dự định làm thế nào? Quay về à?”
“Ừ.” Như Ý gật đầu nói: “Cả đêm qua không trở về, boss Giai chắc chắn rất lo lắng, cho nên tôi phải về, hơn nữa tôi còn có một số chuyện cần xử lí.”
Cô vừa mới nghĩ ra, cô quả thật là có chuyện quên mất.
Hơn nữa là một chuyện rất quan trọng, đó chính là trong căn phòng 2019 ở khách sạn Paul, Minh Ngôn Hạo và người thần bí kia rốt cuộc như thế nào rồi, sự việc có tiến triển thuận lợi hay không.
“Được rồi, nhưng trước tiên, chúng ta phải ăn gì đã.” Âu Dương Tuyệt nói, đi vào trong xe, sau khi hai người lên xe, lần này là Âu Dương Tuyệt lái xe, bởi vì trời mưa, Âu Dương Tuyệt lái xe không nhanh, hoặc là anh ta không muốn quay về nhanh như vậy…
Nhưng cho dù lái chậm thế nào thì chiếc Lamborghini cũng không thể không đi được, hai người rất nhanh đã xuống núi.
“Không bằng ăn ở đây đi.” Như Ý chỉ vào một quán ăn nhỏ bên đường, bên đó bán đủ loại bánh bao, sữa đậu nành các loại.
“Được, cô thích thì ăn vậy.” Âu Dương Tuyệt sau khi dừng xe lại thì nói.
Hai người xuống xe, rất nhanh đã ăn được một vài món.
“Ngày mai rảnh không?” Âu Dương Tuyệt để ly đậu nành trong tay xuống, cầm một chiếc khăn giấy đưa cho Như Ý, vừa nói.
“Sao vậy?” Như Ý nói: “Lại muốn hẹn tôi?”
“Đương nhiên, có thể hẹn được một cô gái xinh đẹp như cô, tôi đây rất tự hào.” Âu Dương Tuyệt cười đùa nói.
“Đi…”Sau khi ăn hêt bát cháo còn lại, Như Ý mới nói: “Xem tình hình rồi nói sau, anh thật sự xem tôi là anh sao, ngày nào cũng nhàn rỗi, tôi là người có công việc, tôi phải đi làm nữa.”
Âu Dương Tuyệt bị cô nói như vậy, trêu chọc: “Xem ra, cô rất siêng năng!”
“Đó là lẽ đương nhiên!” Như Ý thoải mái tiếp nhận sự ca ngợi này.
“Chàng trai, cô gái, bói một quẻ đi! Rất linh đấy…”
Đột nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện một ông cụ gù lưng mặc áo khoác ngoài màu vàng, trong tay cầm một lá bùa màu trắng.
Âu Dương Tuyệt và Như Ý nhìn sang, chỉ thấy ông cụ này mang một mắt kính cũ nát, mà lá bùa trong tay ông viết: Tế Thần Tiên!
Đây không phải là tên lừa đảo điển hình à? Trên mặt chỉ thiếu hai chữ lừa gạt.
Âu Dương Tuyệt và Như Ý liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cũng biết được suy nghĩ trong lòng đối phương giống với mình.
“Bác ơi, chúng cháu không cần xem bói, cảm ơn ạ.” Như Ý dịu dàng nói.
“Cô gái, tôi thấy cô xinh đẹp hơn người, nhưng ấn đường lại bị mây đen che khuất, mấy ngày gần đây có tai họa bay đến, nếu như để cho tôi bói giúp cô một quẻ…”
“Ông đang nói gì vậy?” Âu Dương Tuyệt đẩy ông cụ, người tự xưng là bán tiên ngã xuống đất, trong mắt thoáng qua một tia sát ý…
Như Ý thế mà có thể cảm nhận được sự tồn tại của sát ý này.
Âu Dương Tuyệt đứng lên, định tiến lên đánh ông cụ, Như Ý vội vàng cản lại, nói: “Bỏ đi, ông ấy cũng vì chén cơm thôi.” Nói xong, từ trong ví tiền lấy ra hai tờ tiền đô la Hong Kong với mệnh giá tương đối lớn đưa cho ông cụ, nói: “Lần sau đừng như vậy nữa, cho dù là thật hay không, ai cũng không thích bị người ta nói mình có vận xui.” Nói xong, liếc nhìn Âu Dương Tuyệt đang mặt lạnh rồi quay về xe.
Ông cụ nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, thở dài một tiếng, nói: “Haiz, thanh niên bây giờ vì sao không chịu nghe lời của người già a…” Nhưng khi nhìn thấy tiền mặt trong tay, trong lòng sớm đã nở hoa rồi, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người, chạy đến mua một bữa sáng.
“Lúc nãy sao anh hung dữ như vậy?” Như Ý hỏi.
Vừa mới lên xe, Âu Dương Tuyệt không nói một câu nào, Như Ý cảm thấy bầu không khí hơi bức bối, thế là muốn tìm chủ đề để nói.
Âu Dương Tuyệt thở một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy tôi có một cảm giác khó hiểu vô cùng phiền não, tôi cũng không biết vì sao, gần như thật sự bị ông cụ nói trúng tâm sự…”
“Ý của anh là…anh quả thật có linh cảm không tốt?” Như Ý như có điều suy nghĩ hỏi lại..