Cưng Chiều Dựng Phu

Diệp Tử Phàm ngồi ngay ngắn trước vị trí chủ tịch, nhìn đám phóng viên đang chầu chực bên dưới, trên mặt vẫn treo nụ cười cực mê người. “Diệp tổng, tôi là phóng viên từ báo Đông Phương. Về tin đồn nói ngài ác ý gây nhiễu loạn thị trường bất động sản, không biết ngài có ý kiến gì không ạ?” “Diệp tổng, tôi là phóng viên tuần san Tương Giang. Cách đây không lâu ngài đã thu mua khu đất cũ, ngay sau đó cư dân của khu vực đó vì điều khoản bồi thường quá mức hà khắc mà phải xuống đường biểu tình. Tất cả mọi người đều nói ngài là thương nhân vô lương tâm, không biét ngài có ý kiến gì không?” “Diệp tổng, nghe nói ngài muốn đem khu cao ốc sau khi kiến thiết ở phía Nam bồi thường cho cư dân của khu nhà cũ đó, việc này là thật ư? Loại phương án bồi thường này chưa từng xuất hiện tại thành phố Z, có người nói rằng ngài đang cố ý gây nhiễu loạn thị trường bất động sản, ngài có bình luận gì về việc này?” “Diệp tổng, tại sao ngài lại không chấp hành phương án bồi thường do chính phủ quy định? Có phải ngài đang cố tình cạnh tranh không công bằng không?” ….. Đám phóng viên bên dưới không ngừng đặt câu hỏi, các vấn đề liên tục được đưa ra. Trên mặt Diệp Tử Phàm hoàn toàn không tỏ ra chút khó chịu nào, vẫn chuyên nghiệp mỉm cười nhưng trong lòng thì đang âm thầm cười lạnh. Tạ Thiên Lỗi, mày cho rằng mày đi tìm vài tay phóng viên báo lá cải đến đây thì có thể đạp đổ được tao à? Mày quá coi thường Diệp Tử Phàm này rồi đấy! Cách đây mấy ngày, Diệp Tử Phàm đã tổ chức họp hội đồng công ty để đưa ra phương án mới cho việc cải tạo khu đất cũ kia. Diệp Tử Phàm đã quyết định đem khu cao ốc vừa được kiến thiết ở phía Nam ra để an trí chỗ ở cho khu dân cư của khu đất cũ, đồng thời phí quá độ vẫn giữ nguyên như cũ. Phương án này vừa được đưa ra thì lập tức khiến cho mọi người kinh ngạc. Tập thể ban lãnh đạo công ty, trong đó người nắm cổ phần nhiều nhất trong số các cổ đông là Tống Quốc An cầm đầu đồng loạt kháng nghị yêu cầu giữ nguyên phương án bồi thường cũ, Diệp Tử Phàm hoàn toàn bỏ qua ý kiến của ban giám đốc công ty, vẫn giữ nguyên quyết định của mình, phía bên kia thì khăng khăng không chấp nhận, song phương đều cương quyết giữ ý kiến của mình nhất thời tạo nên thế cục giằng co. Tống Quốc An âm trầm nói: “Diệp tổng, khu nhà phía Nam đó cuối năm nay sẽ chính thức bắt đầu phiên giao dịch. Tuy địa thế khu nhà đó khá vắng vẻ nhưng với giá cả địa ốc ở thành phố Z thời điểm hiện nay thì ít nhất mỗi căn cũng phải đến 8.000 một bình(=36 m2). Mà trước khi bắt đầu phiên giao dịch còn phải chi thu rất nhiều khoản, dựa trên khả năng tài chính của chúng ta thì không thể xuất ra quá nhiều nguồn lực như vậy được.” Diệp Tử Phàm kiên nhẫn giải thích: “Tống tổng, tôi hiểu ý của ông. Khu cao ốc phía Nam đó chúng ta chỉ cần dành ra một ít phòng để bồi thường cho cư dân khu đất cũ thôi, phần còn lại thì vẫn đem ra bán như bình thường.” “Diệp tổng, khu đất cũ kia căn bản không cần thiết phải đầu tư quá nhiều như thế. Tuy có nói là sau này chính phủ định sẽ dời trung tâm hành chính về đó nhưng đây chỉ mới là chuyện bàn miệng mà thôi. Tính đến hiện tại thì căn bản là chưa có ai thực sự muốn đầu tư vào địa ốc ở khu vực này cả. Khu vực trọng điểm của thành phố Z vẫn là khu Bắc và Nam. Đem một khu đất hoàng kim như khu phía Nam đi đổi lấy một thứ rất có khả năng là rác rưởi thì thật sự là một hành động không khôn ngoan đâu!” “Tống tổng, theo như dự kiến của tôi thì giá trị của khu đất cũ kia tuyệt đối chỉ có vượt giá trị hơn khu Nam, đồng thời sẽ mang đến không ít lợi nhuận cho chúng ta.” Sắc mặt Tống Quốc An đầy châm biếm, đúng là mấy tên nhóc trẻ tuổi chẳng biết trời cao đất dày. “Diệp tổng, phương án này tôi kiên quyết không tán thành. Ngài tốt nhất là nên suy nghĩ lại, đừng đem tiền của chúng ta ném ra ngoài cửa sổ như thế!” Tống Quốc An lặng lẽ đá mắt cho mấy thành viên khác trong ban quản trị, nhất thời mọi người đồng loạt phụ họa. Các cổ đông trong công ty cùng nhau tạo áp lực với Diệp Tử Phàm: “Đúng thế, Diệp tổng, tiền của chúng tôi đầu tư vào công ty tất nhiên là vì hy vọng công ty sẽ mang đến lợi nhuận, còn nếu như bảo chúng tôi ném tiền qua cửa sổ như vậy thì chúng tôi kiên quyết không đồng ý!” “Đúng thế! Diệp tổng, kế hoạch này quá phiêu lưu, mấy ông già như chúng tôi không dám chơi đâu!” Diệp Tử Phàm âm thầm cười lạnh, cái đám hồ ly già này chỉ cần thấy gió hơi nổi lên thì đã vội vàng làm rùa đen rút đầu rụt cổ, ngồi không lấy tiền, chuyện tốt như vậy thì ai mà chẳng muốn. Trong mắt Diệp Tử Phàm tuy tràn ngập khinh thường nhưng nụ cười vẫn vô cùng ấm áp: “Tống tổng, hạng mục mới này có sự đầu tư của Đường gia và tập đoàn Tế Hằng, nếu như các người không chấp nhận kế hoạch của tôi thì cũng nên trưng cầu ý kiến của họ đã rồi hẵng quyết định!” “Đây là quyết định chấp thuận của họ, xin mời các vị xem qua!” Lâm Ngọc Trân vâng lời Diệp Tử Phàm, mang hai bản văn kiện đưa ra cho Tống Quốc An. Tống Quốc An sau khi cẩn thận xem kỹ thì sắc mặt tối tăm chuyển qua cho những người khác. Hiển nhiên là Diệp Tử Phàm đã sớm thông qua với hai đầu kia, hôm nay bảo là trưng cầu ý kiến của ban lãnh đạo công ty căn bản chỉ là làm màu để ngăn ngừa bóng gió thôi. Tuy Tống Quốc An vô cùng phẫn hận nhưng chung quy không thể có thêm ý kiến gì nữa. Bởi vì hai nhà đầu tư lớn nhất đã lên tiếng ủng hộ thì họ còn nói được gì. Vốn tưởng rằng Diệp Tử Phàm còn biết nể tình, ai ngờ anh ta lại tuyệt tình đến thế, chỉ vì ý muốn cá nhân mà chẳng nề hà dùng mọi thủ đoạn để thực hiện bằng được kế hoạch hoang đường của mình, chẳng buồn quan tâm đến sự sống chết của ban quản trị công ty. Tống Quốc An căm giận đứng lên: “Nếu Diệp tổng đã có quyết định rồi thì chúng tôi chẳng còn gì để nói!” “Tống tổng, ông yên tâm đi! Tiền đắp vào hạng mục này sẽ tính trên đầu Diệp Tử Phàm này chứ chẳng liên lụy đến mọi người đâu.” Những cổ đông khác thấy sự tình đã không còn đường lùi, Diệp Tử Phàm lại cam đoan phí tổn phát sinh sẽ không liên quan đến họ thì tại sao lại không thuận nước giong thuyền. Bây giờ tiền đồ của công ty Thiên Lực vô cùng xán lạn, lại còn cùng Đường gia và tập đoàn Tế Hằng liên thủ, sau này chắc chắn dù thế nào cũng vẫn sẽ tiếp tục phát triển. Nếu như họ chỉ vì chút việc nhỏ này mà đắc tội với Diệp Tử Phàm thì còn kiếm ăn như thế nào được nữa. Anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt cả, cớ sao không làm chứ?! Đám cổ đông cân nhắc lợi hại xong thì lập tức phụ họa: “Diệp tổng sao lại nói thế, chúng ta đều là những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu như nhau mà!” Diệp Tử Phàm nhìn mọi người xung quanh: “Như vậy nếu mọi người đều đồng ý thì cứ dựa theo phương án này mà chấp hành!” “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cứ theo như kế hoạch của Diệp tổng đi!” Diệp Tử Phàm khẽ cong khóe miệng: “Vậy thì kết thúc cuộc họp!” Nói xong đứng lên tiêu sái đi ra khỏi phòng họp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui