Cưng Chiều Dựng Phu

Mạch Tử bình tĩnh nhìn con trai hỏi: “Mạch Bảo, hôm nay tại sao chú Diệp lại đến trường đón con?” “Chú nói ba bận lắm nên nhờ chú đến đón con về nhà ạ.” Mạch Tử nghiến răng, cái tên Diệp Tử Phàm này đúng là nói dối không chớp mắt. “Mạch Bảo, con nhớ cho kỹ, sau này ngoại trừ ba ra ai đến đón con thì cũng không được đi cùng họ!” Mạch Bảo gật đầu hỏi lại: “Vậy còn chú Diệp ạ?” “Chú cũng không được, ngoại trừ ba ra thì không được về với ai hết!” Mạch Bảo vò góc áo không tình nguyện đáp: “Dạ!” Mạch Tử nghĩ đến câu nói đùa của Diệp Tử Phàm, sợ rằng hắn lại nói bậy nói bạ gì đó với Mạch Bảo nên lại hỏi: “Hôm nay chú Diệp có nói cái gì kỳ lạ với con không?” Mạch Bảo lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ hỏi: “Ba ơi, chú Diệp nói ba là vợ của chú nghĩa là sao ạ?” Mặt của Mạch Tử lập tức pha trộn giữa màu xanh lẫn màu đỏ, hận không thể nghiền Diệp Tử Phàm ra thành tro. “Mạch Bảo, anh ta đang nói hươu nói vượn đó, sau này con ít chơi với Diệp Tử Phàm thôi!” Mạch Bảo mờ mịt gật đầu, vẫn còn đang rối rắm về ý nghĩa của “vợ”. Mạch Tử cắn răng ở trong lòng đem Diệp Tử Phàm ân cần thăm hỏi mấy trăm lần. Diệp Tử Phàm đang lái xe không nhịn được mà hắt hơi, nhất định là Tiểu Mạch Tử đang mắng mình, chờ xem, sớm muộn gì sẽ có một ngày anh đem em ra làm cho em không dậy được luôn. Diệp Tử Phàm nhịn không được bắt đầu ý ***. Triệu Tư Tề xuất hiện trước tòa nhà công ty, anh thấy một thiếu niên đang ngồi bên bệ bồn hoa trước cửa, đầu hơi ngẩng lên, một tay che ở trên trán, một đôi chân dài tùy ý vung vẩy rất nhàn nhã. Tư thế của thiếu niên tựa như đang muốn đuổi theo ánh mặt trời đang lặn xuống. Ánh nắng chiều hắt lên người thiếu niên, phủ một lớp ánh sáng vàng sắc xinh đẹp mà huyền bí, thiếu niên trông chẳng khác gì một vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Triệu Tề nhìn đến ngẩn ngơ, anh tiến lên trước hỏi: “Sao cậu lại đến đây?” Diệp Thần Dật quay đầu lại nhìn anh, từ trên bệ nhảy xuống ôm lấy cánh tay Triệu Tư Tề, oán giận hỏi: “Ông chú, sao giờ này anh mới tan tầm, tôi đợi lâu muốn chết!” Triệu Tư Tề bị hành động thân mật của Diệp Thần Dật dọa sợ, nhất thời mất tự nhiên mà lắp ba lắp bắp hỏi lại: “Cậu… sao cậu lại đến đây?” “Không phải anh nói nếu có việc thì đến tìm anh à? Không phải anh chỉ nói cho có thôi đấy chứ?!” Thấy nụ cười trên mặt người con trai bên cạnh héo đi, Triệu Tư Tề vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là thấy đột ngột quá. Sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?” “Tôi sợ quấy rầy anh làm việc nên đành ở đây đợi!” Diệp Thần Dật ôm lấy cánh tay Triệu Tư Tề thật chặt, bi thương nói: “Tôi còn chưa ăn gì hết đó!” Nhất thời khiến cho Triệu Tư Tề vô cùng áy náy: “Vậy cậu muốn ăn cái gì, tôi mời cậu ăn?” Diệp Thần Dật ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi mệt lắm, người thì còn đau, không muốn đi đâu hết, tôi muốn anh nấu cơm cho tôi!” Ngữ khí của Diệp Thần Dật tràn đầy ý làm nũng khiến cho mặt của Triệu Tư Tề đỏ bừng. Diệp Thần Dật thì âm thầm buồn cười, ông chú này ngây thơ quá chừng, hễ nói một cái là mặt lại đỏ. Cảm giác được hơi ấm trên cánh tay truyền đến, Triệu Tư Tề hốt hoảng kêu lên: “Cậu vẫn còn sốt?” Diệp Thần Dật đau khổ gật đầu. Triệu Tư Tề vội vàng bảo: “Vậy mau đến bệnh viện!” “Tôi không đi!” Lập tức từ chối. “Nhưng mà cậu…” “Ông chú, anh nhiều chuyện quá!” Triệu Tư Tề bị ánh mắt liếc xéo của Diệp Thần Dật khiến cho ngưng bặt. “Ông chú, rốt cuộc là anh có muốn nấu cho tôi ăn không? Anh không nấu thì tôi đi à?!” Diệp Thần Dật làm bộ quay lưng bỏ đi, Triệu Tư Tề vội vàng kéo cậu lại. Đã bệnh như vậy thì ai lại dám để cho cậu ta chạy loạn khắp nơi. “Cậu đừng có chạy lung tung nữa, đi với tôi!” Diệp Thần Dật đắc ý nhếch môi cười: “Biết là ông chú tốt với người ta nhất!” Nói xong thì kiễng mũi chân hôn lên khóe môi của Triệu Tư Tề, tuy rằng nụ hôn chỉ lướt qua rất nhẹ đến mức không thể tính là một nụ hôn mà chỉ là chạm phớt qua nhưng vẫn khiến cho Triệu Tư Tề giật mình mặt đỏ đến tận mang tai. Dáng vẻ ngây ngốc người đàn ông trước mắt chọc cho Diệp Thần Dật ôm bụng cười ha hả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui