Cưng Chiều Dựng Phu

Mạch Tử vừa chạy đến cổng trường mầm non thì thấy Diệp Tử Phàm đang ôm con trai mình mà vui vẻ trò chuyện với cô Lý. Mạch Tử đi qua trực tiếp phớt lờ Diệp Tử Phàm, nói với cô Lý: “Cô Lý, tôi đến đón Mạch Bảo!” Cô Lý thấy Mạch Tử thì liền biến thành người hòa giải, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mạch Tử à, ân oán giữa người lớn với nhau đừng liên lụy đến con trẻ. Dù sao thì Diệp tiên sinh cũng là thân nhân của Mạch Bảo, anh nên để cho anh ấy thân thiết nhiều hơn với Mạch Bảo!” Mạch Tử hơi giật mình, Diệp Tử Phàm đã nói gì với cô Lý? Hơn nữa anh ta lại cố gắng tiếp cận với Mạch Bảo rốt cục là vì cái gì? Mạch Tử lòng đầy thấp thỏm âu lo, hàm hồ đáp: “Cô Lý, việc này là việc riêng giữa chúng tôi, chúng tôi sẽ tự giải quyết, phiền cô rồi!” Cô Lý mỉm cười khoát tay: “Đừng khách sáo!” Sau đó hàn huyên thêm mấy câu với Diệp Tử Phàm rồi mới quyến luyến không nỡ mà quay vào bên trong trường. Cô Lý vừa đi thì Mạch Tử liền giận tái mặt, giành lại Mạch Bảo từ trong lòng Diệp Tử Phàm rồi quay người bỏ đi, không thèm nhìn Diệp Tử Phàm đến nửa con mắt. Mạch Bảo nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Diệp Tử Phàm đang bắn theo, liền kéo tay Mạch Tử nói: “Ba ơi, chú Diệp…” Mạch Tử không đáp, tiếp tục đi thẳng, hoàn toàn xem người nào đó như không khí. Diệp Tử Phàm cười bất đắc dĩ, lấy xe đuổi theo. Trên đường cái, một người thanh niên ôm một đứa bé, phía sau là một chiếc xe xịn đầy phong cách bám theo. Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, chiếc xe của Diệp Tử Phàm cứ lết như rùa trên đường gây cản trở giao thông không ít. Một hàng xe dài ngoằn nối đuôi, tiếng kèn xe không ngừng kêu vang. Diệp Tử Phàm vẫn mặc kệ mà chậm rì rì chạy theo Mạch Tử, hoàn toàn không nhìn đến hàng xe gấp như đòi mạng phía sau. Tài xế đang lái chiếc xe sát ngay sau xe Diệp Tử Phàm tức đến phát điên, cái người kia có biết lái xe không vậy?! Anh ta tức quá không nhịn được thò đầu ra quát lớn: “Tôi nói này người anh em đằng trước, anh có biết lái xe không? Chân đạp xuống chân ga, lên số, chạy nhanh lên dùm cái!” Diệp Tử Phàm hạ mui xe xuống quay đầu lại nói: “Người anh em, xin lỗi! Đang bận đuổi theo vợ!” Người lái xe nọ nhìn quanh bốn phía, trêu ghẹo: “Ai là vợ ông anh thế?” Diệp Tử Phàm nhếch miệng cười, giơ tay chỉ Mạch Tử đang đi cách mình không xa: “Kia kìa, người đang ôm đứa nhỏ!” Giọng của Diệp Tử Phàm trầm mà lại vang rất xa khiến cho người đi đường đều dừng chân để xem náo nhiệt. Mạch Tử xấu hổ không thôi, quay đầu hung tợn trừng Diệp Tử Phàm. Quả nhiên chiêu này dùng được, cuối cùng thì Mạch Tử cũng chịu nhìn mình! Diệp Tử Phàm đá mắt với Mạch Tử rồi tiếp tục cất cao giọng gọi: “Vợ à, thôi mà, có gì về nhà nói đi, đừng gây ách tắc giao thông!” Mạch Tử tức muốn chết! Dù cho có không muốn nhìn Diệp Tử Phàm nhưng tiếng xôn xao bàn tán cũng như tiếng cười đùa trêu ghẹo xung quanh khiến cho Mạch Tử chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống đất trốn! “Anh đẹp trai ơi, chồng anh gọi anh về nhà ăn cơm kìa!” “Anh đẹp trai, chồng chồng với nhau đừng gây gổ nhau giữa đường chứ!” … Mạch Tử giận điên, mặt đỏ tưng bừng, răng nghiến ken két. Tiếng cười xung quanh càng lúc càng lớn, Diệp Tử Phàm biết da mặt Mạch Tử rất mỏng, chắc hẳn đã nghẹn lắm rồi, vì thế vội vàng tấp xe vào ven đường mở cửa xe ra, một tay ôm Mạch Bảo, một tay kéo Mạch Tử đem một lớn một nhỏ nhét vào trong xe khiến cho tiếng cười xung quanh càng lớn hơn, sau đó đóng cửa xe rồ ga chạy đi. Mạch Tử ngồi trong xe phẫn hận trừng Diệp Tử Phàm: “Anh nói hươu nói vượn cái gì thế hả?” Diệp Tử Phàm nháy mắt mấy cái rất vô tội: “Anh nói thật mà, anh xem em như vợ của mình mà!” Mạch Tử chán nản, im re không buồn phản ứng lại Diệp Tử Phàm. Mạch Bảo thì ngơ ngác hỏi: “Vợ là gì ạ?” “Mạch Bảo, vợ ấy à, vợ chính là…” Diệp Tử Phàm chưa dứt lời thì bị Mạch Tử giơ tay bịt miệng: “Diệp Tử Phàm, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh dám nói bậy thêm một câu thì tôi sẽ… Á!” Cảm giác ẩm ướt, ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến khiến cho Mạch Tử giật mình kêu lên, cuống quýt rút bàn tay đang che miệng Diệp Tử Phàm lại. Cái tên vô lại này dám nhân cơ hội liếm lòng bàn tay của mình! Mặt của Mạch Tử thoạt trắng thoạt đỏ, sắc thái liên tục biến đổi rất thú vị. Diệp Tử Phàm nhìn Mạch Tử, ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc, chỉ sợ mình nháy mắt thì thời gian được ngắm Mạch Tử sẽ ít đi thêm một chút. Mạch Tử bị Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm đến khó chịu, không nhịn được nữa mà gắt ầm lên: “Diệp Tử Phàm, anh tập trung lái xe đi! Anh chết thì kệ xác anh nhưng đừng kéo theo cha con tôi!” Diệp Tử Phàm lại nhìn Mạch Tử thêm một chút rồi mới quay đi, giọng nói tràn ngập ai oán: “Mạch Tử, em thiệt xúc phạm anh!” Mạch Tử trực tiếp phớt lờ Diệp Tử Phàm quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Diệp Tử Phàm cười cười quay đầu hỏi Mạch Bảo: “Mạch Bảo, tối nay muốn ăn cái gì?” Mạch Bảo nhìn ba của bé tỏ ra khó xử, bé có thể nhìn ra được ba của bé đang giận chú Diệp. Diệp Tử Phàm giật áo Mạch Tử: “Em đừng như vậy, con còn đang nhìn kìa!” Thấy sắc mặt của Mạch Tử đã dịu bớt, Diệp Tử Phàm cười với Mạch Bảo: “Ba đang giỡn với chú thôi. Mạch Bảo muốn ăn cái gì nè? Chú dẫn con đi ăn!” Dù sao Mạch Bảo cũng chỉ là một đứa bé, thấy có đồ ăn ngon liền trở nên hào hứng. “Con muốn ăn hamburger!” Mạch Tử nhíu mày: “Không được, mấy thứ đồ ăn có hại đó ăn ít thôi!” Mạch Bảo ủ rũ nhìn Diệp Tử Phàm, Diệp Tử Phàm vội vàng an ủi bé: “Mạch Bảo ngoan, chú dẫn con đi ăn hải sản, cuối tuần này mình hẵng đi ăn hamburger ha?” Mạch Bảo tuy rằng không thích lắm nhưng nhìn thấy gương mặt áp suất thấp của ba bé thì vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Mạch Tử cảm thấy bản thân mình cần phải nói chuyện thẳng thắn với Diệp Tử Phàm một lần tránh để cho người này tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của mình quá sâu. Sau khi ăn tối tại nhà hàng, Mạch Tử ngồi trong xe nói với Diệp Tử Phàm: “Tìm một chỗ nào đi, tôi muốn nói chuyện với anh!” Mạch Tử gãi đúng chỗ ngứa của Diệp Tử Phàm, thế là Diệp Tử Phàm nhướn mày cười, vui vẻ đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui